Ngay cả Thẩm Túy là người điềm tĩnh, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không phải chứ... đã tới một bước kia đâu?
Tại sao ở trong lòng Lâm Trà lại thành hai người ngủ với nhau vậy?
Đối với chuyện này Lâm Trà hồn nhiên không biết gì, vẫn gian nan chuẩn bị...
[Tôi phải chịu trách nhiệm chứ?]
[Tối hôm qua hình như là tôi chủ động?]
[Nhưng mà phải làm sao nhỉ? Chẳng lẽ mạnh mẽ, chủ động áp sát Thẩm Túy rồi nói: Anh đã là người của tôi? Tối nay chúng ta tiếp tục tân hôn nhé?]
"Khụ khụ khụ..."
Thẩm Túy đang uống sữa đậu nành ho khan, ho đến nỗi đỏ cả mắt.
Cảnh này lọt vào trong mắt Lâm Trà thì biến thành - -
[Éc! Thẩm Túy cũng ấm ức!!!]
[Cũng đúng mà. Người ta là một người đàn ông vô cùng giữ mình, người ta tốt bụng đỡ mình đi nghỉ thế mà mình lại bổ nhào vào người ta... không ấm ức mới lạ... ]
[Nhưng cảm giác sờ vào cơ bụng kia thật sự rất thích... Nếu quả thật để cho tôi chịu trách nhiệm, thì sau này còn có thể sờ thêm mấy lần nữa đúng không... Éc, mong -]
"Phốc..."
Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên thật sự không nhịn được, bật cười.
Vô cùng giữ mình?
Rốt cuộc sao Lâm Trà lại thấy Trâm Túy vô cùng giữ mình vậy!
Lục Yên Yên và Thẩm Túy quen biết nhiều năm, trong ấn tượng của cô thì Thẩm Túy rõ ràng là một con hồ ly giảo hoạt Kim Đậu Đậu càng tức Thẩm Túy, vừa nghĩ tới toàn bộ đề thi nghiên cứu sinh tối hôm qua, cô lại cảm thấy Thẩm Túy đâu chỉ là hồ ly mà là ma quỷ mới đúng!
Nhất định phải có người bắt được loại ác ma này, nếu để ở ngoài sẽ hại cô!
Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên nháy mắt ra hiệu phát hiện việc này không đơn giản, trong lòng đều có ý định tác hợp hai người.
"Chị Yên Yên, gần đây bên cạnh em xảy ra một chuyện.
Kim Đậu Đậu vừa lấy bánh mì nướng sốt bơ cho cô ấy vừa ung dung nói: "Một người bạn của em ngủ với một người bạn của cô ấy, còn không muốn chịu trách nhiệm!"
Lâm Trà:!!!
Lâm Trà trừng to mắt, nhìn chằm chằm Kim Đậu Đậu.
[Sao người bạn này của Đậu Đậu... Sao giống mình thế?!]
[Trùng hợp, nhất định là trùng hợp thôi phải không?]
"Sao bạn cùng lớp của em lại có thể làm điều này?"
Lục Yên Yên có vẻ phẫn nộ, nhưng vẫn giữ tư thái ưu nhã như cũ, bình tĩnh ung dung dùng d.a.o rĩa cắt trứng chiên trong đĩa, lòng đỏ trứng vừa bị đ.â.m thủng khiến chất lỏng vàng óng ánh trong nháy mắt tuôn ra:
"Cởi quần người ta còn không chịu trách nhiệm, đây chắc chắn là hành vi của người phụ nữ cặn bã! Đậu Đậu, em không thể bắt chước hành vi đó đâu nhé! Gái ngoan như chúng ta thì nhất định phải chịu trách nhiệm!"
"Đúng vậy!"
Kim Đậu Đậu liên tục phụ họa, cô cảm thấy lời nói không đủ khẳng định, còn kích động gật đầu như giã tỏi.
[Nhưng... nhưng tôi không cố ý!]
Tiếng lòng Lâm Trà dần nhỏ đi, ánh mắt hoảng hốt không dám nhìn Thẩm Túy trước mặt.
[Tất cả là do trà đá Trường Đảo trong tiệc sinh nhật Đậu Đậu quá ngon, tôi còn tưởng là trà... Đó chỉ là hành vi lúc say rượu thôi, lúc ấy có thể làm vô số việc... ] "Cho dù uống say..."
Lục Yên Yên tăng âm lượng, găn từng chữ: "Cũng phải chịu trách nhiệm!!!"
"Đúng!"
Kim Đậu Đậu cũng tăng âm lượng, nghiêm nghị nói: "Chẳng lẽ người say rượu lái xe đ.â.m c.h.ế.t người thì không phải chịu trách nhiệm sao? Hợp đồng ký ở quán rượu không tính à? Không thể lấy say rượu là cái cớ được!"
"Trà Trà, tôi tin tưởng cô."
"Cô là một cô gái tốt!"
Đột nhiên Lục Yên Yên nhìn về phía Lâm Trà, ánh mắt lấp lánh.
Lâm Trà run rẩy một cái, tay cầm d.a.o nĩa cũng run rẩy. Nhưng dường như Lục Yên Yên không thấy mà nắm lấy hai vai Lâm Trà, nghiêm túc nói: "Cô rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ngây thơ, đáng yêu, ngủ với người khác nhất định sẽ không cư xử vô trách nhiệm như vậy đúng không??!"
"Hả?"
Lâm Trà bối rối, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
Cô... cũng không có ý định không chịu trách nhiệm đúng không?
Nhưng cho dù cô muốn chịu trách nhiệm... Thẩm Túy có muốn không?