Ngay khi bọn họ vừa xoay người muốn lại, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng "Rầm"" lớn vang vọng toàn bộ dãy nhà vệ sinh!
Triệu Viện Viện và Trần Di khiếp sợ quay đầu lại, bọn họ chú ý tới cánh cửa căn phòng nhỏ kia vậy mà lại bị đạp bay ra, Lâm Trà ướt sũng đi ra từ nhà vệ sinh.
Triệu Viện Viện và Trần Di: "!"
"Sức lực của Lâm Trà đã mạnh như vậy từ khi nào chứ..."
Triệu Viện Viện còn chưa nói xong, Lâm Trà đã một tay túm lấy mái tóc dài của cô ta, tốc độ cực nhanh khiến Triệu Viện Viện chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Ngay sau đó, Lâm Trà lập tức lôi cô ta tới phòng đơn, Triệu Viện Viện còn chưa đứng vững, Lâm Trà đã không chút do dự đạp cô ta vào trong bồn cầu!
Triệu Viện Viện lảo đảo không đứng vững, hai tay đều chống lên bồn cầu, cô ta tức giận đến thét lên đầy chói tai.
Trần Di cũng xông lên muốn ngăn cản Lâm Trà, nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ tới Lâm Trà yếu ớt lại có cơ thể dẻo dai như vậy, thân hình nhảy lên một cái đã bắt lấy bả vai Trần Di, sau đó đạp một cái, cũng đã Trần Di vào trong nhà vệ sinh!
Trần Di ngã lên người Triệu Viện Viện, bọn họ đều đau đến nhe răng trợn mắt, nước trong bồn cầu b.ắ.n bắn ra hắt vào mặt hai người.
Bọn họ cực kỳ chật vật giãy giụa muốn đứng lên, nhưng động tác của Lâm Trà vô cùng nhanh nhẹn đã đã đóng cửa nhà phòng đơn trong nhà vệ sinh lại, sau đó dùng cây lau nhà chặn ngay nắm tay cửa
"Lâm trà! Lâm Trà!"
"Cô mau thả tôi ra! Thả tôi ra!"
"Lâm Trà, nếu cô còn không mở cửa, đợi khi ra ngoài tôi sẽ khiến cô..."
Trần Di và Triệu Viện Viện còn chưa nói xong, một dòng nước lạnh lẽo đã xuống đầu, tưới cho bọn họ một trận lạnh thấu tim. Bọn họ giống như nổi điên: "Lâm Trà, cô dám giội chúng tôi! Cô không muốn sống nữa sao!"
Lâm Trà ném mạnh thùng nước xuống mặt đất, khinh bỉ nói: "Sao nào, muốn phơi bày chuyện tôi nhốt các người trong nhà vệ sinh rồi giội nước sao?"
"Nếu biết các người có những tiền án kia, mọi người chỉ cho rằng tôi đang thay trời hành đạo mà thôi?"
Triệu Viện Viện và Trần Di run rẩy nói: "Làm sao cô biết những chuyện đó?"
"Chuyện đó sao?”
Có chuyện vừa xảy ra như phá hỏng hôn sự, âm thầm bôi nhọ... Sao Lâm Trà biết được?
"Chuyện tôi biết, còn nhiều hơn chuyện các người biết đó."
Lại là một thùng nước lạnh dội xuống, Triệu Viện Viện và Trần Di lạnh đến mức thét lên đầy chói tai, thanh âm hoảng sợ vang vọng khắp nhà vệ sinh.
Ánh mắt Lâm Trà cũng càng lúc càng trở nên lạnh lùng, cô đặt thùng nước xuống đất, khi đáy thùng nước chạm đất phát ra âm thanh như chuông đồng, khiến Triệu Viện Viện và Trần Di trong phòng đơn run rẩy một trận.
"Nếu có lần sau, thứ giội sẽ không phải là nước lạnh."
Triệu Viện Viện cùng Trần Di đều là sợ hãi.
Rõ ràng vẫn là Lâm Trà, nhưng thời điểm vừa rồi nàng đạp cửa đi ra từ toilet phòng đơn, hai người lại cảm thấy, có chỗ nào đó không giống.
Bên ngoài trung tâm thương mại, Lục Yên Yên đã đợi Lâm Trà một lúc lâu.
Thẩm Túy cũng đến, đã trễ như vậy anh lo lắng Lâm Trà về nhà một mình không an toàn, vì vậy đã tới bên ngoài trung tâm thương mại đón cô.
Lúc Lâm Trà bước ra, hai người đều vui mừng, nhưng lại thấy Lâm Trà ướt sũng từ tóc đến khắp người, thậm chí sợi tóc còn chảy ra nước tí tách.
"Em bị sao vậy?”
Thẩm Túy nhướng mày rồi lập tức cởi áo khoác cho Lâm Trà.
Lục Yên Yên nhớ tới chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại, cảm thấy khả năng lớn nhất là hai người kia gây chuyện: "Tôi đi giáo huấn bọn họ!"
"Không cần!"
Lâm Trà nắm lấy cánh tay Lục Yên Yên, mỉm cười: "Tôi đã giáo huấn bọn họ rồi."
"Được rồi."
Lục Yên Yên thấy Lâm Trà nói như vậy, cũng không tiện nói thêm, Thẩm Túy cũng đã đến, sự an toàn của Lâm đã không thành vấn đề. Lục Yên Yên lập tức chuyển những món quà mua cho Lâm Trà lên xe Thẩm Túy:
"Vậy tôi về nhà trước, không quấy rầy hai người nữa!"
Lục Yên Yên vẫy tay với hai người, tạm biệt hai người rời khỏi trung tâm thương mại.
Ở đây chỉ còn lại Thẩm Túy và Lâm Trà.
Thẩm Túy lấy ra khăn lông dự bị trên xe, giúp Lâm Trà nhẹ nhàng lau chùi bọt nước trên tóc: "Em xem em còn nói không cần anh quan tâm, vậy mà vừa ra khỏi cửa liền bị khi dễ..."
"Lúc trước vì anh muốn trở lại nơi này cho nên rời đi sao?"
Lâm Trà đột nhiên hỏi Thẩm Túy.
Tay Thẩm Túy lau tóc cho Lâm Trà cứng đờ.
Bình tĩnh nhìn Lâm Trà, ánh mắt như đêm khuya đen kịt.
Lâm Trà không nghe được âm thanh gì khác, chỉ chú ý tới yết hầu Thẩm Túy trượt lên.