Mấy tay săn tin giải trí nhận được thông tin, biết sau lễ trao giải Lâm Trà chạy thẳng đến bệnh viện, nên cho rằng ở đây có tin lớn nào đó, đến ngay lập tức.
Sau khi nhập viện, bọn họ đã bị chặn lại bên ngoài. Nhưng từ trước đến nay đám chó săn này đâu buông tha ai, không đào được tin nào thì tuyệt đối không đi đâu cả.
Thần sắc chị Trương tối sầm, cản Lâm Trà lại: "Em ở đây ổn định tâm tình nạn nhân đi, bên paparazi để chị."
Lâm Trà gật đầu.
Mười phút sau, chị Trương xuất hiện dưới lầu khu nội trú.
Đám chó săn thấy có người đi ra, cầm lấy camera và microphone, chạy đến như bay.
"Mới nấy Lâm Trà vừa nhận cúp, giờ thì nhập viện, cô ấy đang xảy ra chuyện gì thế?"
"Có tin nặc danh báo rằng Lâm Trà đến bệnh viện cùng một người đàn ông, chẳng lẽ là bạn trai của cô ấy?"
"Có phải Lâm Trà đang yêu đương đúng không? Hay là kết hôn bí mật? Đến bệnh viện để siêu âm thai nhi đúng không?"
Đám chó săn này càng nói càng thái quá.
Chị Trương hạ quyết tâm, lúc này đối phương đang mất trí nhớ, chị không thể nói là do tai nạn giao thông được, nói như thế sẽ bôi đen sai lầm của Lâm Trà.
Bởi vậy, trước mặt phóng viên truyền thông, chị Trương tỏ vẻ bình thản: "Mọi người hiểu lầm rồi, chỉ là một người giúp việc ở biệt thự Trà Trà bị bệnh, nên Trà Trà đưa anh ta đến bệnh viện để khám thôi, không có gì khác. "
Tại sao một người giúp việc mà Lâm Trà lại quan tâm như vậy? Đám chó săn không tin được.
"Trà Trà vẫn hay làm từ thiện, đối xử với người giúp việc ở biệt thự cũng rất tốt, đây không phải là chuyện mà mọi người đều biết sao?" Những lời này chỉ dùng để bịt miệng đám chó săn, nếu gắn cho đối phương cái mác người giúp việc, thì đám chó săn cũng không thể viết ra scandal gì được.
Sau đó, chị Trương nhờ bảo vệ phong tỏa khu nội trú, đám chó săn đó cũng không thám thính ra được gì nữa.
Thấy chị Trương trở lại, Lâm Trà có chút lo lắng hỏi: "Đây không phải là tai nạn giao thông à chị 2?"
"Đáng lí ra là tai nạn giao thông này anh ta nên chịu toàn bộ trách nhiệm, vậy thì tiền sửa xe hẳn là nên tìm anh ta đòi đúng không? Nhưng chúng ta không làm thế, còn ứng trước phí phẫu thuật và trị liệu nữa, là đã tận nghĩa lắm rồi. Để anh ta phối hợp với mình trước đám phóng viên thôi, làm sao vậy?"
Trong những ngày kế tiếp, người đàn ông kia đều ở bệnh viện dưỡng thương. Lâm Trà và chị Trương không biết anh ta tên gì, lúc đó phòng bệnh của anh ta là 0341. nên hai người cũng lén gọi là 0341.
Vốn dĩ chỉ là tai nạn giao thông thôi, Lâm Trà cũng hỗ trợ ứng tiền thuốc men, sau đó thì không liên quan đến cô nữa mới phải.
Nhưng hết lần này đến lần khác, chị Trương nói 0341 là người giúp việc của biệt thự cô. Nên sau khi khỏi hẳn, anh ta tìm đường đến nhà Lâm Trà tầng Đại Bình ở Lâm Giang.
Đứng ở phòng khách, Lâm Trà và 0341 mắt to trừng mắt nhỏ.
"Không phải cô nói tôi là giúp việc nhà cô sao?"
0341 nói: "Cần tôi làm gì không?"
Lâm Trà:???
Đúng là tên này thật sự bị mất trí nhớ, không hề nhớ một chút gì, chẳng lẽ cho rằng là giúp việc nhà mình thật hả?
Nhưng nhà cô không có quản gia, cũng không có người giúp việc, chỉ có dì giúp việc theo giờ đến dọn đẹp vệ sinh hai tiếng mỗi ngày mà thôi.
Lâm Trà xấu hổ gãi đầu: "Giặt quần áo, lau nhà, nấu cơm... Anh làm gì cũng được... "
Người làm theo giờ đó là do trợ lý của cô tuyển, bảo đảm rằng mỗi khi Lâm Trà về nhà thì đầu sạch bong, nhưng cụ thể công việc là gì Lâm Trà cũng không biết. "Vậy một tháng tôi kiếm được bao nhiêu thế?" 0341 lại hỏi tiếp.
Lâm Trà cẩn thận nói, thấy ánh mắt đối phương mơ hồ, không phải kiểu tán thành lắm, vội vàng thêm vào: "Hai vạn!
Ở nhà một tháng bảo mẫu cô được đãi ngộ như thế, cũng không kém đúng không?
"Được thôi. " Anh ta trả lời rất dứt khoát.
Cứ như thế, 0341 trở thành người giúp việc ở tâng Đại Bình nhà Lâm Trà.
Lâm Trà cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không biết chỗ nào không đúng.
Vì thế cô chỉ có thể cho dì giúp việc theo giờ nghỉ việc, giao hết công việc cho 0341.
0341 có gương mặt đẹp trai, vai rông chân dài, bình thường khi dọn vệ sinh anh ta đều mặt quần áo thể thao, không giống giúp việc chút nào, Lâm Trà cảm giác... ngược lại là chồng phụ giúp làm việc nhà.