Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 605



Vai diễn càng phong phú đa dạng, càng có thể hiểu sâu sắc hơn về diễn xuất của một người. Sau này, không cần sự trợ giúp của Lâm Trà nữa, chính Thẩm Túy cũng đã nhận được vai nam chính trong bộ phim lớn.

Trước đó chị Trương đã kí hợp đồng với Thẩm Túy, đối với sự tiến bộ của anh khen không dứt miệng: "Có vài người sinh ra là để nổi tiếng nha! Nam chính của Tôn đạo đó, đây là muốn tiến sâu vào giải Oscar rồi còn gì, chưa bắt đầu casting mà Tôn đạo đã chọn Thẩm Túy rồi!"

"Cũng tạm được." Lâm Trà bĩu môi: "Rõ ràng là diễn xuất của em tốt hơn mà"

Chị Trương nhéo khuôn mặt Lâm Trà: "Đúng đúng đúng, vẫn là diễn xuất của em tốt nhất! Em muốn đóng phim này của Tôn đạo không? Dù sao thì cũng tiến thẳng đến giải Oscar đó, không diễn là em thiệt thòi lớn!"

"Không có hứng thú." Lâm Trà chán chường nói: "Em không diễn những vai đã diễn, chị quên rồi à?"

Chị Trương không còn cách nào khác, Lâm Trà thích khiêu chiến với những vai diễn khác nhau. Trước mắt thì cô ấy thật sự không muốn diễn nhưng vai đã diễn rồi, vì thế cho dù kịch bản có tốt đến đâu chị cũng bỏ.

Nhưng may mắn là Thẩm Túy nhận bộ này, công ty bọ họ cũng không thiệt thòi gì.

Kịch bản chưa đến tay Thẩm Túy mà anh đã hỏi: "Bộ này Lâm Trà có đóng nữ chính không?

"Lâm Trà không diễn." Chị Trương cũng phổ biến lại quy tắc chọn kịch bản của Lâm Trà với Thẩm Túy lần nữa: "Cô ấy đã diễn cùng cậu vài bộ phim, hiện tại cậu có tác phẩm khác, không phải là muốn cô ấy diễn cùng cậu..."

"Tôi chỉ diễn cùng cô ấy." Thẩm Túy chậm rãi nói: "Nếu cô ấy không diễn thì tôi cũng thế"

Chị Trương trợn trừng mắt: "Sao lại không diễn? Đây là cơ hội hiếm có khó tìm đó!"

Thẩm Túy cúi đầu, mí mắt buông xuống. Chị Trương không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì nữa. Đợi lâu thật lâu, chị mới nghe thấy Thẩm Túy trầm thấp nói rằng: "Tựa như núi c.h.ế.t cây héo vì hạn hán, cuối cùng bầu trời đổ xuống cơn mưa duy nhất."

Chỉ có lúc diễn cùng cô, anh mới cảm thấy mình còn sống, còn tôn tại.

"Anh không diễn bộ phim mới của Trần Tôn à?" Lâm Trà duỗi người một cách lười biếng, mặc chiếc váy ngủ trắng như ngọc, từ phòng khách xuống phòng bếp.

Thẩm Túy đang nấu cháo cho cô. Tối hôm qua, Lâm Trà quay phim đến rạng sáng, quay xong thì về nhà, đánh một giấc thật ngon đến tận bây giờ.

Trong phòng khách ngập tràn mùi cháo thơm phức, khiến cho con sâu thèm ăn trong bụng Lâm Trà rục rịch.

"Em ăn cháo trước đi." Thẩm Túy múc cháo ra bát cho cô, đặt thêm một quả trứng gà chiên lên bên cạnh.

Trong mắt Lâm Trà đầy tò mò: "Kịch bản tốt như thế sao anh lại không diễn? Anh không giống như em, em không tham gia phim của Tôn đạo thì đóng của người khác, vậy sao anh lại nói như thế chứ?"

Thẩm Túy vẫn không nói gì, chỉ hơi cụp mắt, nhìn thấy Lâm Trà đi bằng chân trần, bàn chân trắng như tuyết giãm trên nền đá cẩm thạch trơn bóng, toát ra vẻ đẹp yếu đuối.

"Kịch bản của bộ phim đó em cũng đã xem qua rồi, thật sự rất phù hợp với anh, nhân vật được viết khá ổn, không diễn thì tiếc lắm — á"

Đột nhiên thốt lên, Lâm Trà nuốt xuống lời định nói. Cô bị Thẩm Túy ôm kiểu công chúa bằng một tay, cả cơ thể cao lơ lửng hơn nửa mét. Cảm giác tự nhiên mất trọng lực làm trái tim cô đập điên cuồng, rồi sau đó tay kia anh nâng m.ô.n.g cô đặt lên bàn dài.

Lâm Trà theo bản năng đập lên vai anh vài cái, Thẩm Túy không phản ứng gì, bàn tay tỉnh tế nhỏ nhắn trắng noãn của Lâm Trà vỗ vào xương quai xanh của anh, cô hơi nhe răng một chút vì đau.

"Anh tự nghĩ đi. " Cô oán trách.

Ngón tay hiện rõ khớp xương Thẩm Túy nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của cô: "Lại không đi dép à?" Tựa như anh trách cứ, lại vừa quan tâm: "Em dễ bị cảm như thế, chờ đến ngày đèn đỏ, đừng kêu là anh ơi đau bụng quá nha. " Thẩm Túy ngồi xổm xuống, kiếm dép bông kiên nhẫn mang vào cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.