Sự xuất hiện của anh giống như một con ngựa đen trong giới, nhanh chóng nổi tiếng, trở thành một ngôi sao chạm tay là bỏng.
Tất cả đều rất tốt, chỉ có điều... anh sẽ không bao giờ gặp lại Lâm Trà nữa.
Thẩm Túy từng ôm hy vọng, anh cảm thấy mình có thể trở về, cũng có khả năng quay lại thế giới kia. Nhưng hi vọng càng lâu, anh càng thất vọng và mơ hồ.
Những âm thanh từng xuất hiện trong đầu đã biến mất, không xuất hiện nữa. Ở một thế giới kia cũng không để lại dấu vết gì trên người anh, chỉ có lối diễn xuất tốt hơn, nhắc nhở anh rằng đó không phải là Giấc Mộng Nam Kha.
Thẩm Túy cũng từng tìm kiếm Lâm Trà ở thế giới này.
Tuy rằng không chạm mặt, nhưng anh tra được chút thông tin đủ để minh chứng rằng cả hai không cùng một người, cô gái đó kiêu ngạo, ngang ngược, có chút độc ác, khác hoàn toàn với Lâm Trà mà anh biết. Thẩm Túy đối với cô ta cũng không hứng thú gì.
Sau đó, trong buổi tiệc tối, Thẩm Túy gặp lại "Lâm Trà.
Dù khuôn mặt giống nhau, nhưng không phải cùng một người. Anh lướt qua "Lâm Trà như hai người xa lạ.
Lúc này "Lâm Trà" mang tiếng xấu, mượn cơ hội đến gần Thẩm Túy, muốn cọ nhiệt với anh.
Thẩm Túy né vội.
Anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Trà làm chuyện mà anh chán ghét.
Nhưng "Lâm Trà" vẫn tìm cách tiếp cận anh, sắp xếp để hai người ở chung phòng.
Vốn dĩ, hai người đã phát triển thêm một bước, chỉ là trong nháy mắt "Lâm Trà" tiếp cận Thẩm Túy, cô trừng mắt nhìn anh, sự độc ác toan tính biến thành sự tò mò chân thật.
"Em xuyên qua ư?" Đầu Thẩm Túy nổ tung, nhìn "Lâm Trà" với vẻ mặt không thể tin.
"À không phải. " Lâm Trà lắc đầu. "Vốn dĩ anh là người ở thế giới này, ngoài ý muốn xuyên đến thế giới kia đúng không?" "Lâm Trà" hỏi.
Thẩm Túy nóng lòng, xông lên bóp chặt vai cô: "Sao em biết tôi xuyên về đây? Em có thể cho tôi trở về thế giới kia của cô ấy không?"
Lâm Trà nhìn đôi mắt tràn ngập hi vòng của Thẩm Túy, bắt đắt dĩ nhún vai: "Không có cách nào đâu. "
Thẩm Túy nghẹn họng.
Yết hầu của Thẩm Túy lên xuống, sự hi vọng biến mất.
Anh buông Lâm Trà, bắp chân mềm nhữn, ngã ngồi dưới đất, vẻ mặt mờ mịt.
Tựa như nói chuyện cùng Lâm Trà, lại như lầm bầm một mình: "Thật sự tôi không thể gặp được cô ấy nữa sao?"
"Lâm Trà ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với Thẩm Túy, nghiên đầu nói với vẻ mặt vô tội: "Chẳng lẽ anh còn hi vọng cô ấy đến đây tìm anh sao?"
"Tôi... " Thẩm Túy không biết nói gì.
Quả thật anh đã nghĩ đến, cũng hi vọng cô làm như thế.
Nhưng sau khi anh trở về, kết cục đã định.
Thẩm Túy không hỏi Lâm Trà" nữa, thất hồn lạc phách đứng dậy, đi về hướng ngược lại.
"Lâm Trà nhìn chăm chú bóng lưng Thẩm Túy, ánh mắt không nhìn ra được cảm xúc gì.
Đợi đến khi Thẩm Túy đi xa hơn 10 mét, Lâm Trà" đột nhiên nói: "Này! Tuy rằng bây giờ tôi tìm anh hỗ trợ không hợp lắm, nhưng nếu tôi muốn cọ nhiệt với anh có được không?"
Đối với Thẩm Túy, việc này chẳng sao cả. Anh cũng không nhìn "Lâm Trà" nữa, khóat tay coi như đồng ý.
Sau đó, khóe miệng cô nhếch lên, kêu trí tuệ nhân tạo trong đầu: "Hệ thống! Cậu nợ tôi nhân tình không ổn lắm đúng không?"
Hệ thống thoát ra, như một viên cầu trôi nổi cạnh "Lâm Trà, trong đầu toàn dấu chấm hỏi: "Chúng ta còn đang làm nhiệm vụ mà, cô muốn dẫn "Lâm Trà" khác đến à?" "Lâm Trà" lơ đễnh nhún vai:
"Chẳng phải nhiệm vụ này cũng sắp hoàn thành rồi ư? Bị đuổi ra khỏi Lâm gia, bị giới hào môn khinh thường, bị nhóm lưu lượng mới giới giải trí ghét bỏ,... "
"Những việc này à... " Hệ thống nhỏ giọng than thở: "Nhưng hệ thống chính còn chưa đánh giá mà... "
"Chỉ cần Lầm Trà không cần làm gì cả, tám chín phần là có thể xong nhiệm vụ!"