Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 620



Tất cả lại trở về như những buổi tối của các tập ghi hình trước.

Giang Minh Khải nhàn nhã nghe tiếng lòng của Lâm Trà. Nhất thời anh có chút không hiểu. Tại sao ban ngày anh ta lại đột nhiên chán ghét Lâm Trà như vậy? Đi theo Lâm Trà ăn dưa rõ ràng rất thú vị mài!

Chu Trạch Hủ cũng không rõ.

Cậu ta hoảng hốt nhớ rõ Lâm Trà thường xuyên đến giúp cậu phân loại thuốc Đông y. Nhưng vì sao cậu lại chán ghét Lâm Trà chứ? Lúc trước còn ở trong nhóm MD, Triệu Khoan bắt nạt cậu như vậy. Nếu không có Lâm Trà thù cậu cũng không thể thoát khỏi tất cả những khó khăn đó!

Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy ban ngày mình quá kỳ quái. Dường như có thứ gì đó cưỡng chế bọn họ, bắt buộc bọn họ làm ra những chuyện này.

Nhưng mà cũng may, loại cảm giác này cũng chậm rãi biến mất cùng với bóng đêm ngày càng đổ xuống.

Lâm Trà giơ tay nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối.

Bởi vì hôm nay là kỳ ghi hình cuối cùng cho nên phát sóng trực tiếp không kết thúc. Các khách quý cũng không cần chờ phát sóng trực tiếp kết thúc mới đi nghỉ ngơi mà tự mình giải tán là được.

- chỉ còn hai giờ nữa là hết thời gian cưỡng chế tình cảm của hệ thống.

Hai giờ sau, tình cảm cưỡng chế biến mất. Chỉ có ba người Lâm Sở Nhu, Hạ Vân Tề, Lục Yên Yên thức tỉnh toàn bộ nội dung cốt truyện. Dựa vào điều này, Lâm Sở Nhu thật sự có thể một lần nữa trở thành nữ chính sao?

Lâm Trà nghi ngờ.

Mười giờ rưỡi, trò chuyện buổi tối kết thúc. Các khách quý tản đi khắp nơi để trở về phòng khách nghỉ ngơi.

Lục Yên Yên vốn không cùng phòng với Lâm Trà. Hôm nay đột nhiên cô ấy ôm khuỷu tay Lâm Trà.

"Đêm nay tôi với cô cùng nhau ngủ đi!"

Lâm Trà không có ý kiến gì nên gật đầu đồng ý.

Cô biết mười phút trước, khi đi vệ sinh, Lục Yên Yên đã gặp Lâm Sở Nhu.

Lúc ăn dưa bên cạnh Lâm Trà, Lục Yên Yên đã không còn cảm giác ghen tị với Lâm Sở Nhu. Nhưng khi một mình đối mặt với Lâm Sở Nhu, những ghen tị và oán giận trong lòng cô ấy lại điên cuồng sinh trưởng.

Lâm Sở Nhu nhìn Lục Yên Yên nhẹ nhàng nói: "Lục đại tiểu thư, chắc cô đã biết người anh Vân Tề thích là tôi chứ?"

Lục Yên Yên cố gắng kiêm chế ghen tị trong lòng. Cô ấy tỏ vẻ không có gì quan trọng nói: "Cho nên coi muốn làm tiểu tam sao?"

Cô ấy cười khinh bỉ đi tới bên cạnh Lâm Sở Nhu rồi võ vỗ bả vai của ta: "Hạ Vân Tề thích cô thì có ích lợi gì? Lâm Sở Nhu, cô thật sự cho rằng nhà họ Hạ sẽ cho phép cô vào cửa? Nếu như cả đời cô không thể vào cửa nhà họ Hạ thì chẳng phải cô sẽ làm tiểu tam cả đời sao?"

Sắc mặt Lâm Sở Nhu khẽ biến nhưng rất nhanh cô ta đã khôi phục bình tĩnh, nhìn Lục Yên Yên trào phúng: "Trong tình yêu, người không được yêu mới là tiểu tam."

Lục Yên Yên thiếu chút nữa bị những lời này làm cho tức điên.

Cô ấy nắm chặt bàn tay đến mức bị móng tay đ.â.m chảy m.á.u mới có thể bình tĩnh lại. Cô ấy đi nhanh tới chỗ Lâm Trà

Đêm nay nhất định phải ở cùng Lâm Trà. Nếu không, không biết lúc nào cô ấy sẽ bị đôi mèo mả gà đồng kia làm cho tức chết!

Trong phòng, Lâm Trà và Lục Yên Yên đều chưa ngủ mà thay phiên nhau đi tắm.

Lâm Trà nhìn đồng hồ, mười một giờ năm mươi phút.

Qua mười phút nữa, ngày hôm nay sẽ kết thúc. Tất cả mọi thứ có thể khôi phục về như ban đầu!

Lục Yên Yên từ phòng tắm đi ra, mặc áo ngủ lông xù. Trên mặt cô ấy còn mang theo ghen tị với Lâm Sở Nhu. Cô ấy tức giận ngồi ở trên giường. Trên tay cô chơi điện thoại di động nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Trà cẩn thận khuyên nhủ: "Đại tiểu thư, chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm. Cũng không nhất định phải Hạ Vân Tề..."

Nhưng hình như Lục Yên Yên đã nghe không lọt.

"Vừa rồi Hạ Vân Tề cùng Lâm Sở Nhu đều không ở đây. Cũng không biết bọn họ làm gì." Cô ấy vẫn không nhịn được mà chủ động nói về Hạ Vân Tề.

Lâm Trà thở dài một hơi.

Cô không muốn trả lời vấn đề này một chút nào nhưng ý thức cũng không kiềm chế được mà mở ra hệ thống ăn dưa.

[Hai người bọn họ đang hẹn hò ở thôn Tình Xuyên. ]

[Nhưng đây chỉ là tạm thời thôi. Dù sao cũng chỉ có mười phút... ]

Mắt Lâm Trà trợn tròn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.