Lâm Trà cắn hạt dưa. Ăn dưa cũng lười quản quan, cô dùng tiếng lòng trả lời hệ thống.
[Người mất mặt không phải là Lâm Sở Nhu sao?]
[Câu dẫn vị hôn phu của người khác xong còn ngủ với đối phương. Cô ta mới là tiểu tam nha]
Các khách quý gật đầu như giã tỏi.
Đúng rồi!
Những người bị cắm sừng có gì sai?
Gặp phải tra nam tiểu tam chỉ có thể trách bản thân xui xẻo. Nhưng người nên cụp đuôi phải là tra nam tiểu tam, sao người bị cắm sừng lại phải chịu!
Giang Minh Khải tràn đầy bức xúc đối với việc này.
Dù sao, chương trình giải trí này bạo hồng, chính là từ chuyện anh ta bị cắm sừng...
Bất ngờ với sự xuất hiện của một đám người. Hơn nữa còn có cả máy quay nên Lâm Sở Nhu cả kinh vội vàng đẩy Hạ Vân Tề ra, dùng chăn bao lấy mình.
" Độp!" Đầu Hạ Vân Tề bị đập vào trên tường khiến anh ta đau đến mức mắt bốc sao vàng. Ngọn lửa t.ì.n.h d.ụ.c cũng bị dập tắt, ý thức cũng dần dần khôi phục.
Sau đó, anh ta nhìn thấy, lấy Lục Yên Yên cầm đầu, tất cả khách quý nhóm đều đến vây xem chuyện của anh ta.
Hạ Vân Tề: "..."
Lớn như vậy nhưng anh ta còn chưa từng mất mặt như vậy bao giờ.
Nhìn lại quần áo xộc xệch trên người mình và Lâm Sở Nhu... Hạ Vân Tê cảm thấy tam quan của mình đều bị phá vỡ. Anh ta chưa từng cầm thú như vậy mà lại làm ra những chuyện này?!
Anh ta lắc lắc đầu nhưng chỉ cảm thấy đầu như một đống hỗn độn.
Lâm Sở Nhu nhỏ giọng nức nở, trốn ở phía sau Hạ Vân Tê không dám nói chuyện. Lục Yên Yên cầm máy quay nhắm ngay hai người.
"Hạ tổng, không có gì muốn nói với tôi sao?"
Hạ Vân Tề nghẹn họng đối mặt với ống kính trước mắt.
Trong đầu anh ta đang chiến đấu hỗn loạn. Một bên là trách nhiệm đối với Lục Yên Yên, một bên là trách nhiệm đối với Lâm Sở Nhu.
Lúc nhìn thấy quần áo mình không chỉnh tê, anh ta cũng đã đoán được chuyện mình bị Lâm Sở Nhu bỏ thuốc. Nhưng khi nhớ tới những chuyện xảy ra trong giấc mơ kia... anh ta vẫn lựa chọn đứng ở bên Lâm Sở Nhu.
"Yên Yên, chuyện này là anh không tốt với em. Nếu không phải bởi vì lúc trước anh hiểu lâm em mới là ánh trăng sáng của anh thì anh sẽ không đính hôn với em. Người anh yêu hơn là Lâm Sở Như!"
Lục Yên Yên nở nụ cười.
Từ hôm nay tỉnh lại đến lúc vừa rồi, cô ấy đều có cảm giác giống như là bị người nào đó khống chế cảm xúc, khiến sự ghen tị của cô ấy với Lâm Khả Nhu điên cuồng tăng lên. Nếu như cả đời này giống như trong giấc mơ của cô ấy thì dù lực cưỡng chế vô hình kia biến mất thì cô ấy vẫn sẽ ghi hận Lâm Sở Nhu.
Thế nhưng, cả đời này lại không giống như trong giấc mơ đó.
Vừa biết việc Hạ Vân Tề và Lâm Sở Nhu ở cùng một chỗ thì trái tim Lục Yên Yên liền đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Lục Yên Yên có niềm tin vững chắc rằng, dù ở trong giấc mơ kia cô cũng không kích động như vậy khi biết chuyện này.
Bởi vì...
"Hạ Vân Tề, tôi không quan tâm anh thích ai."
Lục Yên Yên lấy điện thoại di động chụp phần hợp đồng hai người ký trước khi đính hôn: "Cái tôi quan tâm chính là 51% cổ phần của tập đoàn Hạ thị! Dựa theo hợp đồng của chúng ta. Hôm nay anh ngoại tình bị tôi bắt gian tại giường, vì vậy 51% cổ phần Hạ thị trong tay anh từ nay về sau sẽ thuộc về tôi!"
"Không phải Lâm Sở Nhu là ánh trăng sáng của anh sao? Tôi thành toàn cho hai người! Hai người yêu nhau, tôi lấy tiền! Vô cùng công bằng!" Hạ Vân Tề!!!
Lâm Sở Nhu:!!!
Khách mời hiện trường:!!!
Còn có loại hợp đồng này?!
Tất cả mọi người trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin.
Chỉ có Lâm Trà kích động.
51% cổ phần!
Đây là một con số lớn cỡ nào! Bây giờ ngay lập tức coi có thể chứng kiến người phụ nữ giàu nhất Hải thị ra đời!
Tuyệt vời!
Hạ Vân Tề kinh ngạc nhìn ảnh chụp hợp đồng trong điện thoại di động. Anh ta ngước mắt nhìn về phía Lục Yên Yên, trong ánh mắt lộ ra mờ mịt: "Yên Yên... Em yêu tôi như vậy. Em cam lòng lấy đi tất cả của tôi sao?"