Bộ phim mới của Liễu Minh Khiêm tên là, từ lúc quay phim, hậu kỳ, công chiếu, kéo dài suốt hai năm.
Video vừa công chiếu đã nhanh chóng phá vỡ đủ loại kỷ lục mà lập ra trước đó, cũng đạt được các loại giải thưởng.
Liễu Minh Khiêm dùng thực lực của mình chứng minh thương nghiệp và nghệ thuật có thể cùng tồn tại, niềm vui và nỗi buồn của con người ở một mức độ nào đó cũng tương thông.
Lâm Trà là nữ chính của phim, diễn xuất rất đáng chú ý và cô đã được đề cử nhiều giải thưởng.
Gần nhất, chính là giải thưởng Bách Hoa cuối năm.
Vào ngày lễ trao giải Bách Hoa, khi Lâm Trà lại xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ váy cao cấp, ấn tượng của mọi người về cô không còn là một ngôi sao chương trình tạp kỹ, một nữ nghệ sĩ vô hình tuyến 18 được yêu thích nữa.
"Lâm Trà, cô ấy là một diễn viên."
"Cô ấy dùng,, và mọi tác phẩm kinh điển, diễn dịch những cuộc đời khác nhau, chứng minh năng lực của cô ấy."
Trong bữa tiệc, ánh đèn nhấp nháy.
Lâm Trà xách váy lễ phục, từng bước một đi lên sân khấu trao giải.
Trên màn hình LED khổng lồ chiếu cảnh khóc kinh điển của cô trong, cảnh này khiến tất cả những ai đến rạp đều phải khóc.
Mà Thẩm Túy đứng trước chiếc đèn LED khổng lồ.
Thật hợp lý khi nam diễn viên chính xuất sắc nhất nên trao giải cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mới.
"Chúc mừng em.”
Thẩm Túy trao cúp cho Lâm Trà. "Cám ơn anh.”
Khoảnh khắc Lâm Trà nhận cúp, từng lựa chọn lại xuất hiện. Bên tai, là giọng thống lạnh lùng không tình cảm -
"Đã hoàn thành mục tiêu hệ thống nữ phụ nghịch tập: Trở thành Ảnh hậu."
"Cô chỉ có một lần lựa chọn có rời đi không, có trở lại thế giới của cô không?"
Tiếng vỗ tay như sấm dậy và mọi vị khách trong bữa tiệc đều chúc mừng nữ diễn viên trẻ.
Mà Lâm Trà lại nhìn về phía Thẩm Túy, thật lòng hỏi:
“Anh hy vọng em chọn cái gì?"
Thẩm Túy dịu dàng nở nụ cười, giọng nói như gió ngày xuân lặng lẽ thấm ướt vạn vật.
"Anh mong sự lựa chọn của em sẽ đúng với lòng mình và không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai, kể cả anh."
Lâm Trà bình tĩnh nhìn Thẩm Túy thật lâu.
Cho đến khi những dòng chữ trôi nổi xung quanh cô bắt đầu trở nên trong suốt và dần biến mất, cho đến khi những phương án thôi thúc cô lựa chọn bắt đầu tỏa sáng.
Lâm Trà tiến lên một bước, ôm chặt lấy Thẩm Túy.
"Thẩm Túy, em rất vui khi được ở đây."
"Em cũng rất vui được gặp lại anh."
*
Trời đất quay cuồng, trước mắt Lâm Trà biến thành màu đen, khi cô mở mắt ra lần nữa, trước mắt đã biến thành ban ngày.
Cô trở về đoàn ở cổng trường Cao đẳng Nông nghiệp.
Chị Trương và đạo diễn đều vây quanh lo lắng nhìn cô.
“Trà Trà, em không sao chứ?”
"Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu?"
"Vừa rồi chiếc xe đó vừa chạy qua, tôi tưởng có tai nạn!" Lâm Trà cố gắng đứng lên nhìn xung quanh. Lúc đó đang là đầu hè, rừng cây trước cổng trường tươi tốt tươi tốt, trong rừng có tiếng ve kêu vui vẻ.
"Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?"
"Sao vậy?" Chị Trương thô lỗ mắng: "Lúc đang quay phim, cô đột nhiên ngất xỉu, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp! Bác sĩ đi cùng cô nói cô bị hạ đường huyết, lại sụt cân và bỏ bữa nữa à?"
Lâm Trà gãi gãi gáy, hóa ra là do hạ đường huyết sao?
Cũng đúng, xe tải lớn có thể chạy nhanh thế nào trong nội thành chứ? Cái gọi là cảm giác bị tai nạn ô tô, có lẽ là do hệ thống đang muốn lừa cô lừa gạt cô.
Nghĩ đến thế giới kia...
Chóp mũi Lâm Trà đột nhiên chua chát, nước mắt vô thức rơi xuống.
Đồ dối trái
Đến cuối cùng đều gạt tôi!
Chị Trương nghi ngờ nhìn về phía Lâm Trà: "Em làm sao vậy?
Lâm Trà hít sâu một hơi, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, lắc đầu: "Không có gì."
Cô lại nói: "Chị Trương, sau bộ phim này, em còn có lịch trình gì không?
Chị Trương mở lịch trình của Lâm Trà ra: "Không có, em không tham gia chương trình giải trí, cũng không thích mở fan meeting. Ngoài việc quay phim, em còn có lịch trình nào khác à?"
"Như vậy..." Lâm Trà giật mình, suy tư một lát, cô lại nói: " Vậy chờ em quay xong bộ phim này cho em nghỉ hai tháng đi, em muốn đi du lịch thư giãn một chút."