Tổ đạo diễn cảm thấy quay hôn lễ nông thôn cũng rất thú vị, vì thế bàn bạc với các khách quý, mọi người cùng nhau làm bánh cưới, làm quà cưới.
Khi ở phòng bếp chuẩn bị, Lâm Trà cẩn thận tiến đến bên cạnh Chu Trạch Hủ, thấy những người khác đều đang bận rộn làm bánh cưới, mới cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Chu Trạch Hủ, không phải cậu nói Liễu lão sư bọn họ có nhóm nhỏ sao?"
Chu Trạch Hủ ấp úng, lắp bắp: "Nào có nhóm nhỏ nào! Không có, không có.
Trước đó là tôi lầm rồi!"
Không có sao?
Lâm Trà nghiêng đầu, trong ánh mắt lộ ra vài tia hoang mang. Nhưng sao cô luôn cảm thấy đám người Liễu Minh Khiêm này rõ ràng có chuyện giấu cô vậy?...
Làm xong bánh cưới, các khách quý cùng ngồi lên xe do tổ đạo diễn chuẩn bị cùng nhau đi tới nhà người nông dân kia.
Nhà có đám cưới hôm nay là nhà họ Lý. Mọi người đều gọi ông là chú Lý. Ông ở vùng núi thôn Tình Xuyên có một mảnh rừng trồng trái cây. Thôn bọn họ ở so với thôn Tình Xuyên càng xa hơn, lái xe ước chừng một giờ đi xe.
Một đường xe đến Trung Ba lung lay lắc lư, bên trong xe cũng xóc nảy đủ loại. Ngay cả cư dân mạng trong phòng truyền hình trực tiếp cũng cảm giác choáng váng đầu.
Đạo diễn ở một bên giải thích: "Như vậy cũng đã tốt rồi. Khi tôi và tiểu Lục tổng tới đây chuẩn bị cho chương trình giải trí thì nơi này còn chưa có đường xi măng mà chỉ là đường đất thôi! Con đường này là do tiểu Lục tổng đầu tư xây dựng."
Tiểu Lục tổng, tên đầy đủ là Lục Yên Yên, là CEO của giải trí Thiên Diệu.'Cuộc sống thư giãn" chính là chương trình giải trí do Thiên Diệu sản xuất.
Tài xế: "Đúng vậy, trước kia thôn của chú Lý muốn ra ngoài đều phải dùng xe lừa kéo. Mỗi lần đi đi về về đều mất năm sáu giờ" "Phiền toái như vậy sao còn đặc biệt đi đưa thiệp mời vậy?" Lâm Trà tò mò nói.
Cô đã xem qua chương trình giải trí kỳ một của Liễu Minh Khiêm, Trần Tiện Tri. Hai người họ mang hàng đi bán thì không thành vấn đề, nhưng ông già họ Lý kia có chút là lạ.
"Là cô dâu bảo người ta đưa tới" Đạo diễn nói.
"Tôi chưa từng gặp qua cô dâu. Nghe nói là cô gái bên ngoài gả vào, nhìn chữ cô ấy viết giống một người có trình độ văn hóa."
Lâm Trà nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Tốc độ xe của Trung Ba không nhanh, đi ngang qua từng mảng núi rừng nguyên thủy, chỉ làm cho người ta cảm giác được nơi này cổ xưa cùng cũ nát.
Người có trình độ văn hóa từ bên ngoài tới sẽ nguyện ý gả đến vùng núi như vậy sao?
Trung Ba lái xe ở vùng núi một giờ cuối cùng cũng đến nơi.
Đây là một thôn rất lạc hậu. Trên tường đắp bằng bùn đất đầy vết nứt, mái ngói trên nóc nhà đã bị gió nắng phơi đến vỡ nát không thể tả, góc tường sân còn đầy mạng nhện.
[Hoa Hạ không phải đều tiến vào hiện đại hóa rồi sao. Vậy mà vẫn còn có nông thôn cũ kỹ như vậy!]
[Mới vừa nãy không nghe đạo diễn nói sao. Nơi này lúc trước còn không có đường. Là chủ của giải trí Thiên Diệu đầu tư tiền mới sửa đường. Không có đường nên thôn đều rất lạc hậu]
[Giống như là quê tôi hai mươi năm trước... Cảm giác nơi này cũng không thông mạng lắm, truyền hình trực tiếp đều không có]...
[Tôi bên này nhìn Chu Trạch Hủ móc mũi đã ba phút rồi!|...
Làng rất cũ nát, tín hiệu cũng không tốt.
Ở nơi như vậy nên nhà bày tiệc mời khách cũng không được tốt lắm, chỉ là ở sân trang điểm một ít màu đỏ vải lụa, bày mấy cái bàn, xem như tiệc rượu đám cưới.
Nghe nói chú Lý vốn không có ý định tổ chức tiệc rượu này, nhưng không lay chuyển được con trai ông ta. Hơn nữa tiệc rượu dù nhiều dù ít cũng có thể thu chút tiền mừng, không chừng còn có thể kiếm được chút ít.
Ngay từ đầu khi chú Lý nhìn thấy các khách quý, trên mặt tràn đầy ghét bỏ. Liễu Minh Khiêm rất nhanh đã lừa được một ngàn đồng tiền của đạo diễn Du mang tới mừng cưới. Chú Lý nhìn thấy tiền, trong nháy mắt lại vui vẻ ra mặt, vui vẻ nhường chỗ cho năm người.
Chỉ là không khí ăn cơm vẫn là lạ. Lâm Trà cảm giác người trong thôn này vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ đến mức cô nổi da gà.