Giang Minh Khải chưa từng nghĩ tới, mình ở đoàn làm phim học chơi kiếm lại có thể dùng trong thực tế như vậy! Dù chiêu này không có lực sát thương nhưng nhìn vẫn rất dọa người.
Các thôn dân như hổ rình mồi nhất thời cũng không dám tiến lên. Mà các khách quý lập tức vây quanh bảo vệ Lâm Trà và cô dâu.
Liễu Minh Khiêm thấy cô dâu, mắt to trừng mắt nhỏ: "Lâm Trà, cô cướp cô dâu của người ta à?"
Lâm Trà: "Không có, cô dâu căn bản không muốn kết hôn, bọn họ đang ép hôn!"
Cô dâu vội vàng gật đầu. Cô ấy không thể nói nhưng có thể hiểu.
Liễu Minh Khiêm cảm thấy nhức đầu. Vốn cũng chỉ muốn đến ăn rượu mừng tránh thoát một lần làm việc nhà nông, không nghĩ tới còn gặp phải chuyện như vậy.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Liễu Minh Khiêm nháy mắt ra hiệu với Lâm Trà. Lâm Trà có thể xem hệ thống ăn dưa, biết nhất định không ít.
Nhưng Lâm Trà không hiểu ý của Liễu Minh Khiêm nên trừng mắt nhìn anh với vẻ vô tội.
[Liễu lão sư bị khô mắt? Hay bị cát bay vào mắt? Sao cứ chớp mắt liên tục vậy?]
Liễu Minh Khiêm: '..."
Liễu Minh Khiêm cố gắng bình tĩnh tâm tình, thấp giọng hỏi Lâm Trà: "Chuyện của cô dâu này là sao thế?"
Vẻ mặt Lâm Trà vô tội: “Làm sao tôi biết?"
[Tôi lại không biết tên của những người này, không có cách nào tra trên hệ thống ăn dưa nha!]
Liễu Minh Khiêm trong nháy mắt giật mình lại nhíu chặt mày.
Anh ta cũng không biết bây giờ là tình huống gì, nhưng nhìn cô dâu mới sợ tới mức co thành một khối thì chắc chắn đám cưới này có vấn đề.
Chú Lý sắc mặt khó coi đi tới trước mặt mọi người: "Liễu lão sư, Trân lão sư, chúng tôi có ý tốt mời các người tới uống rượu mừng, sao các người có thể bắt cóc cô dâu của chúng tôi chứ!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Các dân làng xung quanh nhao nhao phụ họa.
Liễu Minh Khiêm bảo vệ Lâm Trà và cô dâu ở phía sau?
"Chú Lý, cô bé này thật sự muốn kết hôn với con trai chú sao?"
Chú Lý nghe vậy, sắc mặt cực kém.
Lúc này, một người trong thôn có vẻ trẻ tuổi đứng bên cạnh chú Lý nhỏ giọng nhắc nhở: "Chú à, hình như bọn họ là đoàn làm phim, có camera"
Sắc mặt chú Lý đại biến.
Người quay phim vẫn đi theo các khách mời. Tín hiệu trong thôn không tốt, phòng truyền hình trực tiếp đã tắt, bây giờ là hình thức ghi hình.
- Nhưng dân làng không biết.
Ánh mắt chú Lý đột nhiên sắc bén, cầm chai rượu trong tay lên hung hăng ném về phía camera
[A! Bọn họ muốn đập máy quay!]
Trong nháy mắt chú Lý cầm bình rượu lên, Giang Minh Khải động tác cực nhanh nhấc chân đạp mạnh một cái, thành công đạp bay bình rượu trong tay chú Lý!
Tất cả mọi người đều bối rối hai giây.
Người này biết võ công!
Các khách mời cũng kinh ngạc nhìn Giang Minh Khải.
Lâm Trà: [Anh Khải thật khí thế!]
Giang Minh Khải chột dạ.
Đây đều là học được ở trường quay. Hơn nữa anh ta nhanh như vậy là nhờ nghe được Lâm Trà nhắc nhở nên có thể dọa bọn họ một chút, nhưng không nhiều lắm. Dân làng có lợi thế về số lượng.
Nhóm khách quý mặc dù có mang theo nhân viên công tác, nhưng ngoại trừ người quay phim đi cùng thì những người khác đều ở Trung Ba nên tính lại bọn họ ở đây chỉ có sáu người.
Nên phải dọa bọn họ không dám ra tay mới được.
Năng lực khống chế tình hình của Trần Tiện Tri rất mạnh. Ông ấy kịp phản ứng, vỗ vỗ bả vai Liễu Minh Khiêm và Chu Trạch Hủ bên cạnh, ý bảo bọn họ thả lỏng.
Sau đó, ông đi tới trước mặt chúng thôn dân chỉ vào người quay phim và máy quay: "Chú Lý, ông biết cái này đúng không? Nó có thể ghi hình trực tiếp, và có thể cho tất cả mọi người xem ngay lúc đó. Lần trước chúng tôi giúp nhà ông bán trái cây đã dùng nó."
"Bây giờ, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều đã nhìn thấy chúng tôi rồi. Nếu các ông đập máy quay, họ chắc chắn sẽ biết chúng tôi gặp chuyện không may. Đến lúc đó..."
Trần Tiện Tri ánh mắt có một tia giảo hoạt nhìn xung quanh một vòng các thôn dân ở hiện trường.
"... sẽ báo cảnh sát."
Vẻ mặt của mấy người trong thôn lộ vẻ sợ hãi. Báo cảnh sát?
Mấy thôn dân nghe được hai chữ "cảnh sát" đều lùi bước, khí thế yếu đi rất nhiều.
Vẻ mặt chú Lý cũng lộ vẻ kích động.
Nhưng ông ta vẫn bình tĩnh hơn những người khác, cố thẳng lưng làm ra vẻ khó dò như không có chuyện xấu gì.
"Báo cảnh sát thì sao? Đây là con dâu của nhà họ Lý! Là vợ của con trai tôi! Các anh không thể mang cô ta đi!"
Cô dâu mới nghe vậy liên tục lắc đầu, cầm chặt cánh tay Lâm Trà và trốn sau lưng cô.
Liễu Minh Khiêm: "Nhưng có vẻ cô dâu mới nhà các ông lại không có vẻ nguyện ý. Ông nói cô ấy là con dâu nhà họ Lý, vậy ông có chứng cứ chứng minh không?"
Ánh mắt chú Lý có vẻ né tránh khi nghe câu này.
Liễu Minh Khiêm ra vẻ cười lạnh: "Nếu không có gì chứng minh, tôi sẽ hoài nghi cô ấy là cô dâu thật hay là từ đâu...
"Có! Đương nhiên là có!"
Chú Lý lo lắng Liễu Minh Khiêm nói điều gì không thể nói trong phòng phát sóng trực tiếp nên lập tức lên tiếng cắt đứt lời anh ta đang nói. Nhưng Liễu Minh Khiêm vẫn cười như không cười chăm chú nhìn ông ta khiến ông ta rất không thoải mái.
Chú Lý chỉ có thể khẽ mím môi rồi quay đầu dặn dò người đàn ông bên cạnh.
"Đi lấy giấy chứng nhận kết hôn của A Khôn ra đây."
Các khách quý nhìn nhau, trái tim không khỏi thắt chặt.
Giấy tờ, có tên.
Dù có như thế nào, chỉ cần có một cái tên đúng, Lâm Trà sẽ tra được trong thôn này đang xảy ra chuyện gì. Như vậy bọn họ sẽ càng có sức mạnh hơn một chút.
Giấy chứng nhận kết hôn cuối cùng cũng đến.
Rõ ràng cuốn sổ nhỏ màu đỏ còn mới tinh mà chữ mạ vàng trên đó lại có chút tróc ra làm cho người ta có cảm giác chất lượng không tốt.
Cô dâu nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn thì lắc đầu liên tục.
Lâm Trà cũng nhíu mày.
[Vương A Phương?]
[Quyển giấy chứng nhận này cũng là giả. Đám người này làm giả để gạt người đây!]
Các khách quý cảm thấy trầm xuống.
Nếu như cô gái này bị ép kết hôn thì tất nhiên giấy chứng nhậ kết hôn là giả mạo, tên cô dâu cũng không đúng. Vậy Lâm Trà không thể tra xét được. Chuyện này rất khó, nhưng cái tên người đàn ông này...
Lâm Trà híp mắt, đuôi mắt lộ ra một tia đắc ý.
[Lý Vận Khôn, thật sự là tên thật!]
[Cô dâu mới nhà chú Lý quả nhiên không phải tự nguyện gả tới đây mà là bị bọn buôn người bán tới]