Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 21: Chương 21




Lời của Tạ Phong quá đột ngột.
Nhất thời các đệ tử xung quanh chưa kịp phản ứng lại.
Mãi đến khi có người khẽ ho, mới ý thức được hắn ta vừa nói gì.
Từ từ đã, hắn ta muốn bái kiếm tôn làm thầy?
Từ trước đến nay các đệ tử của Ngọc Thanh Tông chưa bao giờ dám nghĩ vậy, ai cũng biết rằng cho đến nay kiếm tôn chỉ mới có một đệ tử là Sở sư huynh.
Năm đó đứa cháu trong tộc của điện chủ điện Thuần Quang muốn vào Giải Kiếm phong cũng không được.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Ninh Tễ không ngờ sẽ có người muốn bái mình làm thầy.
Y nhớ rõ Tạ Phong.
Kém Kết Đan một bước, kỳ Trúc Cơ viên mãn đã lâu, nhưng vì mài giũa kiếm tâm nên lâu rồi vẫn chưa kết đan.
Tuy là tu vi Trúc Cơ, nhưng thực lực lại vượt xa người cùng bậc.
Mà khiến Ninh Tễ nhướng mày chính là, trong nguyên tác thành tựu của người này cũng không thấp.

Là người thực sự có thiên phú trên Kiếm đạo.
Có điều dù là thế.
Ninh Tễ vẫn khẽ lắc đầu: "Ta không thu đồ đệ nữa."
Hiện giờ thân thể này của y ngày càng lụn bại.
Thu đồ đệ cũng chỉ làm chậm trễ người khác mà thôi.
Tiên tôn đeo mặt nạ quỷ đứng dưới tàng cây.
Giọng nói lạnh băng.
Tạ Phong căng thẳng trong lòng, bỗng ngẩng đầu lên: "Kiếm tôn cảm thấy ta không bằng Sở sư đệ?"
Ánh mắt hắn ta kiên nghị, lúc này nhìn chằm chằm Ninh Tễ.

Hiển nhiên không chấp nhận chuyện chưa thi đã bị từ chối.
Ninh Tễ bình tĩnh nhìn hắn ta: "Không liên quan đến hắn, là do cá nhân bản tôn."
Đối diện với ánh mắt của y, lòng Tạ Phong khựng lại.
Các đệ tử đều đang nghị luận, người nọ đã thu ánh mắt lại.
Lúc này Vu Hà bảo các đệ tử tiếp tục, dù người xung quanh có tò mò cũng chỉ có thể giải tán.
Tạ Phong đợi thật lâu, người nọ vẫn không nói thêm gì nữa.

Hắn ta siết chặt tay, cuối cùng vẫn đứng dậy nói: "Ta sẽ chứng minh cho tôn thượng thấy, ta không thua kém gì Sở sư đệ."
Lần này Ninh Tễ quay đầu lại thật.
Ngay lúc này lòng Tạ Phong căng thẳng, y nhìn hắn ta, nâng mắt nói: "Tuy ta không thể thu ngươi làm đồ đệ, nhưng nếu ngươi thắng, ta sẽ tặng ngươi một thanh kiếm."
Từ trước đến nay kiếm tôn Ninh Tễ nói chuyện đều là nhất ngôn cửu đỉnh.
Vốn dĩ Tạ Phong bị từ chối đang u sầu, lúc này đáy mắt đột nhiên sáng ngời.
Lại có thêm tia hi vọng.
Chắp tay cười nói: "Đa tạ tôn thượng."
......
Tin tức có đệ tử đài Kiểm Vân bái kiếm tôn làm thầy trước mặt mọi người rất nhanh đã truyền ra ngoài.
Vốn dĩ các đệ tử đài Kiểm Vân vây xem khi ấy thuận miệng nói, nhưng họ đã đánh giá thấp tốc độ lan truyền của lời đồn.
Chuyện bái sư vừa truyền ra, liền nhanh chóng hot ở Ngọc Thanh Tông.
Các đệ tử thường xuyên thảo luận chuyện này.
Ngay cả mấy vị phong chủ cũng thế.
Tạ Phong không phải là đệ tử của Tê Dược phong và Bão Cầm phong, sau khi hai người nghe xong những lời này cũng không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại còn có hơi kinh ngạc.
Sửng sốt trước tên đệ tử vô cùng gan dạ này.
Đối mặt với nhân vật như Ninh Tễ, mà còn dám làm vậy.
"Có điều, nghe nói là bị từ chối rồi."
Cầm Âm Niên lắc đầu.
"Tiếc cho một hạt giống tốt."
Dược Mục lại nói: "Nếu có thể kiên trì thì chưa chắc là không thể."
Nếu thằng nhãi kia bái sư với khí thế lì lợm la liếm.
Dây dưa với y mấy trăm năm, nói không chừng thì có thể thật.

Dù sao thiên tư của hắn ta cũng không thua kém Sở Tẫn Tiêu.
Ninh Tễ lại còn quý người tài.
Hai người tùy ý tán gẫu ở bên này.
Sở Tẫn Tiêu bên kia cũng đã nghe được tin này rồi.
Vốn dĩ hắn đang làm nhiệm vụ, sau khi nghe xong thì thân hình tức khắc cứng đờ.
"Sở sư huynh, huynh không sao chứ?"
Tiểu đệ tử bên cạnh nơm nớp lo sợ, bị gương mặt thình lình trầm xuống của hắn dọa sợ.

Trong lòng lại nghĩ, Tạ Phong kia đúng là to gan thật.
Có điều...!phản ứng của Sở sư huynh cũng thái quá quá rồi đó?
Tuy kiếm tôn là sư tôn của huynh ấy, nhưng cũng đâu phải nhóm phong chủ chưa từng thu đệ tử bao giờ.
Không cần phải căng thẳng vậy chứ?
Tuy rằng cậu ta nghĩ vậy, nhưng lại không dám nói ra.
Chỉ cẩn thận tránh xa Sở sư huynh đang có tâm trạng không được tốt.
Sau khi Sở Tẫn Tiêu nghe được chuyện Tạ Phong muốn bái sư tôn làm thầy, tâm trạng đã tuột dốc không phanh.
Nhưng bởi vì khi làm nhiệm vụ không thể tùy tiện rời đi, hắn chỉ đành kiềm chế tâm tình trước.
Vẫn chờ mãi đến buổi chiều.
Chờ đến khi làm nhiệm vụ xong trở về, lại phát hiện người mà mình định đi tìm đã chờ dưới chân núi.
Tạ Phong mặc phục sức của Ngọc Thanh Tông.
Cầm trường kiếm trong tay, dường như đang đợi hắn.
Chờ sau khi Sở Tẫn Tiêu về, nhướng mày mở miệng: "Sở sư đệ."
Sở Tẫn Tiêu dừng lại, không ngờ mình còn chưa kịp đi tìm thì người đã tới rồi.
Hắn khẽ cau mày, vì lời đồn sáng này mà sắc mặt lạnh xuống.
—— Hắn cảnh giác với tất cả ai muốn cướp đi sư tôn của mình.
Tạ Phong cũng không thèm để ý, chỉ nói: "Hôm nay ta tới là muốn nói cho đệ biết, trên đại bỉ, ta nhất định sẽ thắng đệ."
"Chứng minh cho kiếm tôn thấy, ta không thua kém gì đệ."
Hắn ta nhất định phải trở thành đệ tử của kiếm tôn.
Tới đây cũng chỉ là thông báo.
Sở Tẫn Tiêu nhìn hắn ta, sắc mặt cũng lạnh xuống.
"Ta cũng sẽ không thua."
Tu vi Tạ Phong cao hơn hắn một cảnh giới lớn, nhưng Sở Tẫn Tiêu tự tin là mình sẽ không thua kém hắn ta.
Hắn bị kích thích đến trong lòng phát cáu, nhíu mày lạnh lùng nói: "Sư tôn đã trực tiếp từ chối huynh rồi, nếu huynh thua thì không được tiếp tục quấy rầy nữa."
Lời đồn đó nói, sư tôn không định thu đồ đệ nữa.
Lúc này mới khiến lòng Sở Tẫn Tiêu bình tĩnh lại một chút.
Tạ Phong nghe lời này xong thì cười như không cười nhìn hắn một cái.
Ngay khi Sở Tẫn Tiêu cho rằng mình nói trúng rồi.

Trước khi Tạ Phong để lại câu cuối cùng: "Dù kiếm tôn không đồng ý là sẽ thu ta làm đồ đệ, nhưng đã hứa sẽ cho ta một thanh kiếm."
Hắn ta nói xong thì xoay người rời đi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Mùa Hè Mang Tên Em
2.

Trong Trướng Lê Nga
3.

Thiên Di - Trang Rose
4.

Em Là Mật Ngọt Của Anh
=====================================
Cho hắn ta —— một thanh kiếm.
Lúc này sắc trời đã chập tối.
Ánh hoàng hôn chiếu lên Giải Kiếm phong, Sở Tẫn Tiêu đứng tại chỗ, chậm rãi siết chặt tay.
Liên tiếp mấy ngày, đài Kiểm Vân vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì vấn đề thể chất quá gây tranh luận, nên Sở Tẫn Tiêu vốn không định đi, nhưng sau khi có chuyện của Tạ Phong, mỗi ngày đều đi đài Kiểm Vân.
Ninh Tế thấy hắn cạnh đám người cũng kinh ngạc trong nháy mắt.
Không rõ sao hắn đến đây.
Tính tình Sở Tẫn Tiêu cũng tương tự y, đều không thích đám đông náo nhiệt, Ninh Tễ biết.
Vậy nên chuyện trước đó hắn luyện tập một mình, Ninh Tễ chưa từng để ý.
Lúc này thấy người, khẽ cau mày.
Sở Tẫn Tiêu cúi đầu nói: "Đệ tử muốn luyện tập cùng các sư huynh."
Trên mặt hắn không nhìn ra cảm xúc.
Nhưng không biết sao Ninh Tễ biết, tâm trạng của hắn không tốt.
Y khẽ cau mày, có hơi khó hiểu, nhưng cũng không liên quan đến y.
Vì thế liền gật đầu đồng ý.
"Đi đi."
Sở Tẫn Tiêu ngẩng đầu lên, lòng thoáng khựng lại.
"Vâng."

Ninh Tễ cau mày nhìn hắn một cái, cuối cùng không nói gì nữa.
......
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, thời gian diễn ra đại bỉ Cửu Châu ngày càng gần.
Tiểu viện trong Giải Kiếm phong càng thêm hiu quạnh.
Mấy ngày Ninh Tễ không ở đây, trứng Khổng Linh một thân một mình trên cây vậy mà có hơi không quen.
Hắn thoáng nghĩ, sau khi ý thức được bản thân không quen với việc không có tình địch thì bỗng bừng tỉnh, rùng mình một cái.
Chỉ cảm thấy mình làm trứng lâu nên ngu não rồi.
Nên mới có cái suy nghĩ này.
Thôi.
Khổng Linh an ủi bản thân.
Vì mấy ngày nay bị nhốt trên núi, không gặp được A Sở nên mới nghĩ vậy.
Đi theo Ninh Tễ là có thể nhìn thấy A Sở, hắn mới không có không quen quạnh quẽ.
Đang nói, liền nghe thấy tiếng bước chân.
Khổng Linh rùng mình trong lòng,
Ngày mai sẽ khởi hành.
Ninh Tễ để những đệ tử này nghỉ ngơi, bản thân thì một mình cầm ô quay về.
Y thường cưỡi mây lên núi, nhưng không biết sao mà hôm nay y muốn đi bộ dưới mưa một chút.
Vì thế sao khi ra khỏi đài Kiểm Vân, y liền một đi một đường lên đến đây.
Khối đá Đạo trụ dưới chân núi Giải Kiếm phong.
Lúc Ninh Tễ đi ngang y bỗng dừng lại.
Ba chữ "Giải Kiếm phong" đập vào mắt.
Kiếm khí phía trên như là đang chào hỏi y.
Có lẽ thấy y dừng lại lâu rồi, liền bốc ra khỏi vết kiếm, mờ mờ ảo ảo quấn lên cổ tay y.
Sắc mặt Ninh Tễ nhu hòa.
Y đã viết ở đây khi y vừa kế tục Giải Kiếm phong.
Có điều mấy chục năm, có vẻ như đã lâu lắm rồi.
Nghĩ đại bỉ Cửu Châu sắp đến, lông mày y thoáng giãn ra.
Cho dù có thế nào, y sẽ không bị ai chi phối, dù cái gọi là "Cốt truyện" cũng thế.
Chỉ cần kiếm ở trong lòng, y sẽ vĩnh viễn không lui.
Ninh Tễ chậm rãi rũ mắt.
Dường như kiếm khí cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, cũng hoan hô nhảy nhót, chậm rãi hòa vào kinh mạch của chủ nhân.
Sự sắc bén trên người dần dịu đi.
Ninh Tễ đứng dưới chân núi hồi lâu, mãi đến khi trời bắt đầu mưa mới thu tầm mắt lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.