Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 72: C72: Chương 72



Bóng người băng qua rừng núi cực nhanh, Sở Tẫn Tiêu gắng gượng chống lại uy áp của Phục Long trận. Ngay cả vuốt rồng cứng rắn cũng từng chút nứt ra ở hổ khẩu của vuốt bên trái.

Thực lực của ba vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tạo thành Phục Long trận đã ngang bằng với tu sĩ Hóa Thần. Lúc Sở Tẫn Tiêu đồng thời bị ba ánh đao đánh trúng, bóng dáng hắn chậm rãi hóa thành mảnh nhỏ rồi biến mất.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Ba ánh đao này là sức mạnh của tu sĩ Nguyên Anh, không một ai có thể tránh được.

Ngay lúc một trưởng lão Ma tộc thu tay về, lão bỗng bị một vuốt bén xuyên qua tim từ phía sau.

Bóng người nát vụn lần nữa tụ lại. Khi tâm ma của Sở Tẫn Tiêu xuất hiện đã gợi ý tự tạo ra thuật Phân Liệt. Một cú vừa rồi đã được ảnh ảo hứng trọn sau khi hắn và tâm ma tan ra. Trông thì đã đánh trúng, nhưng thực tế chỉ là ảo giác.

"Kết thúc rồi."

Tâm ma nói nhỏ bên tai.

Hắn đột ngột xuất hiện. Nhưng dù sao cũng đều là đại năng một phương giàu kinh nghiệm thực chiến, hai người khác nhanh chóng lùi ra phía sau.

Ánh đao hình thành ánh đỏ, Sở Tẫn Tiêu dùng đuôi rồng quật vỡ lá chắn, khi tiếng vảy rồng đâm thủng vang lên, trước sau mặt hắn vẫn vô cảm, trong mắt chỉ có sát ý.

Mãi đến lúc này hai người mới cảm thấy run sợ.

Bọn họ tự trì tu vi, nhưng dưới cách đánh gần như không cần mạng của Sở Tẫn Tiêu đã thình lình cho hắn một con đường sống.

Lần thứ ba, đuôi rồng đánh tan ánh đao. Hai người không kịp lùi lại, lúc này nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một tia tàn nhẫn.

Dù có thế nào họ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà ma tôn giao cho họ.

Vì có một người đã chết nên không cách nào tạo thành Phục Long trận được, lúc này hai người hạ quyết tâm tự bạo. Trong bí cảnh sống chết khó lường này, nếu lúc này bọn họ tự bạo, Sở Tẫn Tiêu ắt sẽ chết.

Con ngươi của Huyền long chợt co lại, lúc này hắn đã giết đỏ cả mắt rồi, nhưng vẫn lòng vẫn còn nhớ đến sư tôn.

Hắn không thể chết được.

Sau khi đánh vỡ mấy cái chắn, thấy mình không cách nào cản được họ, lúc này Sở Tẫn Tiêu đành nhanh chóng lui về sau. Nhưng họ muốn tự bạo kéo hắn chết cùng, sao có thể để hắn như mong muốn.

Lượng linh khi to lớn san bằng khu rừng này thành bình địa, hai tu sĩ Nguyên Anh trước mắt nổ tung.


Sở Tẫn Tiêu tích sức dùng móng vuốt chống luồng sát khí đủ để xé toạc thân rồng này.

Góc Tây Bắc trong bí cảnh Tru Thiên bị hủy diệt trong nháy mắt, khi ma khí chiếu lên trời, hai vị tu sĩ Nguyên Anh hoàn toàn bỏ mạng.

Sở Tẫn Tiêu bị tu sĩ Nguyên Anh tự bạo đập vào vách đá, phun ra ngụm máu, máu từ từ chảy xuống.

Thân rồng thật lớn ngã xuống mặt đất, trên đuôi rồng của Sở Tẫn Tiêu toàn là máu, một lát sau hắn mới hóa thành hình người rồi từ từ chống kiếm đứng dậy.

Biết không nên nán lại nơi này lâu. Lúc này cả người hắn như đã tan rã, nhưng vẫn lau vết máu rồi xoay người nhanh chóng đi sang hướng bên kia.

Ba trưởng lão Ma tộc ở đây đồng nghĩa với việc chắc chắn Lâu Nguy Yến cũng có ở đây, và sư tôn ở đây lâu thêm một giây thì sẽ càng nguy hiểm.

Hắn cần nhanh chóng lấy được sen xanh Tịnh Thế.

Thoáng chốc Sở Tẫn Tiêu đã biến mất.

Lâu Nguy Yến vừa vào rừng, lòng bỗng khựng lại.

Từ trước đến nay giữa Ma tộc đều có liên kết với nhau, sắc mặt của Lâu Nguy Yến thoáng chốc trở nên khó coi.

Ba vị trưởng lão Ma tộc kia thế mà đều chết cả!

Ba vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ vậy mà chẳng ai ngăn được Sở Tẫn Tiêu? Càng khiến mắt Lâu Nguy Yến hiện sát khí là trong đó có hai vị Nguyên Anh tự bạo.

Màu máu thoáng lóe lên trong mắt hắn rồi biến mất, đao Tu La cũng cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, bắt đầu kêu vang.

Sở Tẫn Tiêu!

Xem ra con rồng này khó chơi hơn hắn ta tưởng, nhưng hắn ta nhất định phải giết hắn!

Lâu Nguy Yến không kiềm ma khí trên người nữa, nhìn bí cốc bị linh quang bao phủ cách đó không xa, hắn ta xoay người bước vào trong.

Hắn ta tuyệt đối không thể để Sở Tẫn Tiêu lấy được sen xanh Tịnh Thế.

..........

Ninh Tễ như có cảm ứng khi hai vị trưởng lão Nguyên Anh tự bạo ngoài ảo cảnh. Đêm qua y làm quen nơi này một lần, nhưng chẳng phát hiện ra ảo cảnh này có vấn đề gì.


Không có sát khí, không có mục đích.

Như thể chỉ là một cảnh cõi mộng, chẳng qua chỉ khiến y mất thị lực mà thôi.

Ninh Tễ khẽ cau mày, định ban ngày trực tiếp đi tìm người nọ nhưng nào ngờ vừa mở cửa lại thầm giật mình.

Trái tim như bị bàn tay bắt lấy rồi chậm rãi siết lại, không phải linh khí tổn thương và cũng chẳng phải vì cái gì khác. Chỉ có tia đau đớn mà chính y cũng không nói nên lời giống hệt với lúc y đóng băng bỗng cảm nhận được.

Nhưng lại... khắc sâu một chút.

Khi rũ mắt Ninh Tễ bỗng hiểu, bản thân y đang lo cho Sở Tẫn Tiêu.

Đom đóm dẫn đường vẫn đang nhúc nhích trên đầu ngón tay, qua một lát sau, cảm giác tim đập nhanh chậm rãi biến mất.

Ninh Tễ siết chặt tay, khi đom đóm không ngừng thúc giục y mới kiềm lòng lại.

Con đom đóm này dùng để dẫn đường cho Ninh Tễ. Nhưng thông qua đom đóm, Tạ Dữ Khanh cũng có thể thấy rõ từng hành động cử chỉ của y, bao gồm cả lúc y bỗng chững lại.

Người trong ảo cảnh đều là giả, nhưng người bên cạnh tới lui không ngớt lại đẹp hơn người hôm qua nhiều, thậm chí còn có cảm giác chân thực.

Gần đây Tạ Dữ Khanh mới hiểu được ý của ảo cảnh này.

Ảo cảnh này đang từng chút từng chút một bào mòn nhân tâm của hắn.

Lúc vừa vào có thể nhận ra nơi này là ảo cảnh, nhưng ở đây càng lâu thì ngày càng quen với nơi này. Cuối cùng thậm chí còn quên thế giới hiện thực, cho rằng đây là tồn tại chân thực.

Nếu muốn rời khỏi ảo cảnh này thì từ đầu đến cuối cần phải giữ tỉnh táo.

Đuôi chân mày Tạ Dữ Khanh thoáng dừng lại.

Nhưng đối với Ninh Tễ mà nói, trước sau giữ tỉnh táo vừa hay là điều khó nhất.

Trên người y có tử khí.


Nếu hắn đoán không nhầm thì về sau ảo cảnh này sẽ kích phát tử khí của Ninh Tễ.

Lúc Ninh Tễ đang tìm chủ nhân của nơi này, bỗng trong đầu truyền đến một giọng nói.

"Cẩn thận Tạ Dữ Khanh." Là giọng của Tô Phong Diễm.

Bước chân Ninh Tễ thoáng khựng lại trong thoáng chốc.

Không biết vì sao giọng của Tô Phong Diễm lại thình lình xuất hiện.

Còn bảo y cẩn thận Tạ Dữ Khanh?

Trước mắt như bao phủ một khoảng sương mù, đom đóm trên đầu ngón tay Ninh Tễ bỗng biến mất.

Đường xá lần nữa trở nên mơ hồ, lúc này hai mắt y không thấy gì, cũng không biết Cô Nguyệt lâu trước mắt đã biến thành Quỷ vực.

Năm đó sau khi bị bào mòn, đời y chẳng thể nào vào Quỷ vực được nữa.

Tử khí ở tim chậm rãi tràn ra, Ninh Tễ ôm ngực, chỉ cảm thấy bên tai ầm vang một hồi.

Không ổn, ảo cảnh này muốn khơi tử khí trên người ra.

Bên môi Ninh Tễ tràn ra máu tươi, trước thời khắc mất khống chế trong đầu y vẫn còn nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tô Phong Diễm, cẩn thận Tạ Dữ Khanh.

Vì sao phải cẩn thận Tạ Dữ Khanh?

Đây là suy nghĩ cuối cùng của y trước khi mất y thức.

Tạ Dữ Khanh nắm chặt lệnh Hàn Băng, nhìn cảnh tượng này mà lòng hắn thắt lại.

Lần đầu tiên hắn hận bản thân mình vô sỉ.

Xe lăn lướt qua trên mặt đất, bói lệnh trời đã vi phạm phép tắc Thiên Đạo, hắn cần phải trả một cái giá lớn. Nên Tạ Dữ Khanh mới ngồi xe lăn như vậy.

Hắn chưa từng đi bộ bằng hai chân của mình.

Lam y lướt qua. Tạ Dữ Khanh vịn tường đi đường rất chậm, mồ hồi trên trán lấm tấm.

Cũng không phải là ảo cảnh này không hề ảnh hưởng gì đến hắn, hạn chế của Ninh Tễ là hai mắt mù lòa, hạn chế của hắn là —— một ngày bằng mười năm.

Hắn ở chỗ này một ngày thì sẽ mất đi mười năm tuổi thọ.

Người nọ ngã trên đất, Tạ Dữ Khanh đi sang rồi thoáng đấu tranh trong nháy mắt, sau đó chậm rãi bế Ninh Tễ lên.


Nháy mắt tiếp theo, hắn bị một đường kiếm khí khóa lại.

Hàn quang hiện ra, Ninh Tễ vốn bị tử khí bào mòn đến ngất xỉu ngẩng đầu lên, môi y nhuộm máu.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Tạ Dữ Khanh giấu hơi thở của mình nên mấy hồi Ninh Tễ vẫn chưa nhận ra, nhưng y vẫn cảm thấy rất quen.

Nhất là sau khi Tô Phong Diễm nhắc đến —— Tạ Dữ Khanh.

Lòng y chậm rãi chùng xuống, ngay sau đó lập tức nhận ra nghiệp chướng của Quỷ vực.

Tu luyện đến nay, dựa vào năng lực của Ninh Tễ thì bí cảnh Tru Thiên cũng không thể dễ dàng tính kế y nên trong khoảnh khắc đầu ngón tay hắn chạm vào hông mình, y nén tử khí cuồn cuộn xuống mà vờ mất khống chế chờ ngươi nọ hiện thân.

Y chờ giây phút này hồi lâu.

Khuôn mặt lạnh băng của Ninh Tễ hờ hững. Không ai biết lúc này y đang nghĩ gì.

Tạ Dữ Khanh thở dài, dường như cũng không sợ thanh kiếm kia sẽ làm mình bị thương.

"Không phải kiếm tôn đã đoán được rồi sao?"

"Tại sao?" Ninh Tễ không ngờ thật sự là Tạ Dữ Khanh.

Qua một lúc lâu y nói tiếp: "Ta tưởng rằng chúng ta là bằng hữu."

Tạ Dữ Khanh siết chặt tay. Trong khoảnh khắc Ninh Tễ thu kiếm lại chuẩn bị đứng dậy xoay người rời đi, hắn bỗng nói: "Xin lỗi."

Lòng Ninh Tễ tản mạn, không biết vì sao bây giờ y lại nhớ đến Sở Tẫn Tiêu.

Trường kiếm vào vỏ, bạch y dính vài giọt máu.

Tạ Dữ Khanh nhìn bóng lưng của y, thấp giọng ho: "Nếu không có mười năm đó, có lẽ ta cũng sẽ lừa chính mình, rằng chúng ta là bằng hữu."

Cuối cùng đôi chân dùng linh lực duy trì vừa rồi không trụ nổi nữa.

Ninh Tễ dừng bước chân.

Tạ Dữ Khanh mở miệng cười khổ: "Tạ mỗ có lỗi với kiếm tôn, lòng sinh ma chướng."

"Suốt mười năm qua, —— giấc mộng của ta đều là kiếm tôn."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.