Xuyên Thành Em Gái Của Nam Chính Và Nam Phản Diện

Chương 22



Editor: Đen

Beta: Thanh Thanh

~~~

Cuối mùa thu, thành phố S được phủ lên một tầng gió lạnh có chút hiu quạnh, cũng làm cho bán đảo ngoại ô của rừng phong nhuộm lên màu đỏ ấm áp.

Xe BMW trắng chậm rãi chạy xuyên qua, xe lăn bánh, im lặng nghiền qua những chiếc lá đỏ rơi đầy trên mặt đường.

Ở trong rừng phong là khu biệt thự nổi tiếng của bán đảo sơn trang, từng tòa biệt thự đều có phong cách khác nhau, ở trong lùm cây màu đỏ, mơ hồ hiện ra một góc nhỏ, tự trở thành một khung cảnh.

Xe BMW dừng lại trước một tòa biệt thự, cửa xe được mở ra, người bước xuống là một người đàn ông mặc tây trang, mang giày da, chính là người đã gây sự với Cố Thanh Vân trong cầu thang ngày mừng thọ, Cố Ứng Thừa.

Sau khi Cố Ứng Thừa xuống xe, anh ta vội quét mắt nhìn xung quanh, tuy phong cảnh rừng phong rất đẹp nhưng anh ta không có lòng nào mà thưởng thức, đợi đến lúc người giúp việc chạy ra mở cửa, anh ta cũng không hề lưu luyến mà xoay người bước vào.

Chủ nhân biệt thự là Cố Khải Triệu, là chú của Cố Hạc, là người có tuổi nhất nhà họ Cố, cũng là người có vị trí và chức vụ lớn trong hội đồng quản trị Cố thị.

Năm đó ông ta cũng có dã tâm bừng bừng nhìn đến vị trí chủ nhà, đáng tiếc là thực lực không đủ, chỉ có thể ôm hận nhường cho người khác. Nhiều năm qua đi, cũng đã bảy mươi tuổi rồi, dã tâm của ông ta vẫn chưa từng giảm.

Lúc Cố Ứng Thừa được người hầu dẫn vào đại sảnh, Cố Khải Triệu vẫn đang nhàn nhã pha trà.

“Ông chú.” Cố Ứng Thừa thân thiết gọi một tiếng.

Cố Khải Triệu hòa ái vẫy tay với anh ta, ý bảo anh ta lại ngồi gần ông ta.

“Trà Phúc Kiến đại hồng bào, cháu uống có quen không?”

Cố Ứng Thừa đi qua ngồi xuống, vội vàng gật đầu nói uống quen, sau đó nhận lấy chén trà nhỏ uống vào, nước trà vào miệng đắng nhưng không chát, mang theo chút trong veo ngọt thanh, đúng là trà tốt.

Sau một chén trà nhỏ, Cố Khải Triệu mới nói vào chính sự: “Ứng Thừa, ông nghe nói lần trước mẹ cháu quay về nhà cũ làm loạn?”

Ở trước mặt Cố Khải Triệu, Cố Ứng Thừa thu hết sự tự tin kiêu ngạo vào, khiêm tốn cúi đầu, với vấn đề bị hỏi cũng chỉ một mực cung kính trả lời: “Ba cháu một mực không cho cháu tiến vào tổng công ty, mẹ cháu chỉ tức giận đi về nhà cũ, cháu không cản được.”

“Cách nhìn của đàn bà thật thiếu kiên nhẫn, có thể làm được việc sao? Cháu phải coi chừng mẹ cho kĩ.” Cố Khải Triệu nói.

“Vâng, thưa ông chú.”

“Nhiều năm qua, ông tốn không ít tâm tư bồi dưỡng cháu, bây giờ đại sự cũng sắp thành rồi, không thể để mẹ cháu phá hư được.” 

“Cháu hiểu.”

Cố Khải Triệu uống một hớp trà, ngước mắt lên nhìn Cố Ứng Thừa, cảm khái nói: “Cháu là đứa bé được ông nhìn từ khi sinh ra đến khi lớn lên, tình cảm hơn hai mươi năm nay so với cái người ba không đáng tin của cháu thì vẫn tốt hơn rất nhiều.”

Ánh mắt Cố Ứng Thừa lóe lên một chút tàn nhẫn, đè nén cảm xúc, nói: “Ông chú, từ trước đến giờ cháu vẫn chưa từ xem ông ta là ba, ông ta không xứng.”

Cố Khải Triệu cười: “Đối với thân thế của cháu, ông cũng cảm thấy Cố Hạc quá tuyệt tình, không cần biết ngày đó có phải là do ngoài ý muốn hay không, nếu cháu đã được sinh ra thì nó nên làm tròn trách nhiệm của một người cha. Nhưng mà nó không những không làm mà còn liên tục chèn ép hai người, ngay cả người ngoài như chúng ta cũng không thể chấp nhận được. Mấy năm nay, hai mẹ con cháu cũng chịu không ít khổ, cháu yên tâm, chuyện này ông nhất định sẽ liên thủ với các thành viên ban giám đốc khác, cho cháu được hưởng sự đãi ngộ công bằng nhất.”

Cố Ứng Thừa cảm động hít hít mũi, nói: “Cảm ơn ông, cả nhà họ Cố chỉ có ông là tốt với bọn cháu nhất.”

Cố Khải Triệu hiền từ gật đầu: “Nghe nói gần đây cháu bận rộn chuẩn bị tranh ký hợp đồng với USE à?”

Cố Ứng Thừa gật đầu: “Vốn dĩ cũng không nắm chắc, nhưng mà có sự hỗ trợ của Hạ Vĩnh Hạ, xem như cháu cũng có chút mặt mũi.”

Cố Khải Triệu đặt chén trà xuống, cầm lấy hai quả hạch đào lên chơi, nghe vậy cười nói: “Hạ Vĩnh Hạ cũng là một người có năng lực trong đám tiểu bối, cũng không tệ, hai người các cháu có thể hợp tác với nhau đúng là không thể tốt hơn.”

Cố Ứng Thừa gật đầu, sau đó nói: “Ông chú, có một chuyện cháu cảm thấy phải cho ông biết.”

Cố Khải Triệu cảm thấy hứng thú hỏi: “Chuyện gì?”

Cố Ứng Thừa mở điện thoại lên, mở ra một đoạn video, sau đó đưa cho Cố Khải Triệu, nói: “Hôm cháu đi dự tiệc mừng thọ của ông Phùng, không chỉ nghe được một số chuyện thú vị về Cố Thanh Vân, còn tình cờ nhìn thấy một chuyện tốt của cô ta!”

Vốn dĩ Cố Khải Triệu đang nheo mắt lại lập tức trừng lớn ra mấy phần, ông ta không lên tiếng nữa, nhận lấy điện thoại, lại lấy mắt kính đeo vào mới có thể nhìn kĩ hình ảnh trong video.

Video được quay ở góc kẹt cửa, đó là nơi không quá bắt mắt, hẳn là trong một cái cầu thang nào đó, hai người con gái đang nói chuyện với nhau, nói một hồi, hai người lại ôm hôn nhau!

Tuy rằng chỉ quay được sườn mặt của hai người, nhưng mà chỉ cần sườn mặt với dáng người là có thể đoán đượcmột người trong đó là Cố Thanh Vân.

Đoạn hôn nhau chỉ vỏn vẹn không đến hai giây, ống kính đã vội vã tắt đi.

Trên mặt Cố Khải Triệu khó che được vẻ kinh ngạc, ông ta xem lại thêm một lần, như là muốn xem lại đoạn video đấy cho cẩn thận.

Video phát xong, Cố Khải Triệu đưa điện thoại cho Cố Ứng Thừa, sau đó cười ra tiếng: “Thật là thú vị, người mà Cố thị nhận định là người nối nghiệp lại chỉ thích nữ, đồng tính luyến ái.”

Cố Ứng Thừa cũng cười theo, nụ cười vặn vẹo dữ tợn: “Cố Thanh Vân còn nói không sợ cháu nói cho mấy vị trong nhà biết, xem ra cũng là không để chúng ta vào mắt.”

“Cố Hạc là một người rất thông minh, thế mà lại sinh ra một đứa ngu, còn coi như trân bảo, quả thật là trời cũng giúp ta, Ứng Thừa, đã có cơ hội tốt như vậy, cháu biết nên làm thế nào rồi chứ?”

Cố Ứng Thừa tính toán nói: “Đem tin tức này loan rộng ra bên ngoài?”

Cố Khải Triệu gật đầu: “Loại gièm pha này đương nhiên là càng nhiều người biết càng tốt, nửa tháng sau đúng lúc có hội nghị của hội đồng quản trị, chú sẽ hợp tác với mấy thành viên ban giám đốc quan trọng khác, tranh thủ đá Cố Thanh Vân ra khỏi Cố thị, đến lúc đó cháu cũng là con của Cố Hạc, cũng có thể danh chính ngôn thuận mà bước vào Tổng bộ Cố thị.”

Cố Ứng Thừa nghe vậy, trong mắt bừng lên hai ngọn lửa, bởi vì trong lời nói của Cố Khải Triệu, anh ta giống như đã thấy được trước tương lai tốt đẹp của mình.

Vì tỏ vẻ thật sự yêu thích Cố Ứng Thừa, Cố Khải Triệu nhiệt tình mời anh ta ở lại ăn cơm trưa, sau khi ăn xong lại tự mình tiễn anh ta ra ngoài, lời nói tha thiết, người không biết còn tưởng bọn họ mới là cha con ruột.

Tiễn Cố Ứng Thừa đi, Cố Khải Triệu đi dạo một vòng sân cho tiêu cơm một chút mới xoay người về phòng.

“Nó đi rồi?”

Mẹ của Cố Khải Triệu đi từ trên lầu xuống, thuận miệng hỏi ông ta.

“Đi rồi.” Cố Khải Triệu ngồi xuống sô pha chuẩn bị uống trà.

Bà lão đi tới ngồi vào bên cạnh, nghĩ rồi hỏi: “Lần này con có nắm chắc không?”

Cố Khải Triệu cười: “Vốn dĩ không nắm chắc lắm, nhưng bây giờ lại có cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, tặng con một món quà lớn như vậy, nhất định con có thể thành công.” Nói xong ông ta thở dài: “Nghẹn khuất nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến thời điểm con có thể hãnh diện rồi.”

“Con chắc chắn Cố Ứng Thừa sẽ ngoan ngoãn nghe lời con nói, tùy ý con bắt bí sao?”

“Không có con thì nó cũng chẳng là cái thá gì, chỉ cần nó không ngu đến hết thuốc chữa, nhất định sẽ hiểu rõ đạo lý này. Năm đó gài cho Cố Hạc xảy ra quan hệ với Từ Dập, mục đích chỉ để cho Cố Hạc bị xa lánh, nhưng cuối cùng lại không thành công, thật ra Cố Ứng Thừa cũng chỉ là kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) ngoài ý muốn, chúng ta chăm sóc nó nhiều năm như vậy, cũng đến lúc phát huy tác dụng rồi.”

Bà cụ lắc đầu: “Hy vọng là như thế.”

*****

Cuối tuần Cố Thanh Vân đến nhà họ Phó làm khách, anh đến nhận được sự hoan nghênh của mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Phó, đương nhiên là ngoại trừ Phó Minh Lễ và Phó Minh Nghĩa.

Sau khi Phó Minh Nghĩa biết được tính hướng của Cố Thanh Vân từ miệng Phó Tiểu Ngư thì tin sái cổ, trong mắt anh ấy, nếu Cố Thanh Vân là đồng tính luyến ái, vậy Phó Tiểu Ngư nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa anh ấy còn nhớ tới, Cố Thanh Vân tốt với Phó Tiểu Ngư một cách lạ thường, hai người vừa gần nhau, anh ấy đã có thể suy ra Cố Thanh Vân có ý với Phó Tiểu Ngư, kết luận vừa xuất hiện, Cố Thanh Vân đã bị anh ấy cho vào danh sách đen không chào đón.

Mà Phó Minh Lễ còn biết nhiều hơn, thậm chí anh ta còn nhìn thấy hai người trốn trong cầu thang hôn nhau, nếu không phải Phó Tiểu Ngư xin anh ta, mà Cố Thanh Vân còn cho anh ta ít lợi, chắc chắn lúc Cố Thanh Vân bước vào nhà họ Phó anh ta đã đạp người ta bay ra khỏi nhà.

Lần gặp mặt này Cố Thanh Vân chuẩn bị rất trang trọng, cho người mang quà đến nhà họ Phó, thậm chí còn mang đến một bức tranh chữ cổ rất có giá trị, quả thật là dồn hết sức để lấy lòng Phó Dũng, thiếu chút nữa là làm cho Phó Dũng sướng muốn chết, mang bức tranh vào phòng thưởng thức nửa bước cũng không muốn ra ngoài.

Phó Tiểu Ngư cũng rất thích Cố Thanh Vân, hơn nữa sau khi bố trí chuyện giới tính của Cố Thanh Vân trước mặt hai anh, cô đối mặt với Cố Thanh Vân có chút áy náy, vì thế nên càng muốn lấy lòng Cố Thanh Vân.

Đương nhiên Cố Thanh Vân biết được tâm tư của cô, nhưng mặt anh không đổi sắc, thậm chí còn rất thoải mái để Phó Tiểu Ngư lấy lòng anh.

“Chị có thích ăn nho không, hay là ăn bưởi?” Phó Tiểu Ngư ôm một quả bưởi to, mắt chớp chớp hỏi anh.

Cố Thanh Vân bị dáng vẻ đáng yêu của cô làm cho yêu chết đi được, anh nói: “Ăn bưởi đi.”

Phó Tiểu Ngư gật đầu: “Em bóc cho chị.”

Phó Minh Lễ ngồi trên sô pha nghe được cuộc đối thoại của hai người, trợn tròn mắt, nghĩ thầm kẻ muốn cho người muốn nhận, anh ta muốn ngăn cũng không được.

Phó Minh Nghĩa cũng chỉ là nghe lệnh tiếp khách, anh ấy sớm đã không muốn theo đuổi Cố Thanh Vân nữa, giờ nhìn thấy Cố Thanh Vân, anh ấy chỉ dư lại một lòng đề phòng, thấy Phó Tiểu Ngư muốn lột bưởi, mặc dù anh ấy không quá thích, nhưng vẫn duỗi tay ra lấy rồi nói: “Để anh.”

Cố Thanh Vân giương mắt nhìn anh ấy, chỉ mỉm cười cũng không nói gì thêm.

Phó Tiểu Ngư đưa bưởi cho anh cả với ánh mắt chờ mong, Phó Minh Nghĩa bóc bưởi rất lưu loát, anh ấy cầm lấy con dao gọt hoa quả, cắt vài nhát ngoài vỏ, lấy tay xé vài phát nữa là xong.

Thấy đã lấy được thịt bưởi ra, Phó Tiểu Ngư cầm một nửa, xé một miếng, lột lớp bọc bên ngoài ra rồi đưa thịt bưởi nhiều nước cho Cố Thanh Vân.

Cố Thanh Vân vừa nhận lấy thì nghe Phó Minh Lễ ngồi một bên chua lòm nói: “Tiểu Ngư, chúng ta là anh em nhiều năm như vậy rồi cũng chưa thấy em lột vỏ bưởi cho anh lần nào.”

Phó Tiểu Ngư cười cười, lại cầm lên một miếng, xé ra đưa cho anh ta: “Mời anh hai ăn bưởi!”

Phó Minh Lễ đắc ý ném cho Cố Thanh Vân ánh mắt khiêu khích, sau đó nhận lấy, hai ba miếng đã ăn xong: “Không tồi, không tồi, miếng bưởi được chính tay Tiểu Ngư bóc đúng là rất ngon.”

Mặc dù Phó Minh Nghĩa không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phó Tiểu Ngư có thêm vài phần nóng bỏng, trong lòng Phó Tiểu Ngư cảm thấy buồn cười, cô lấy thêm ít bưởi, sau đó đưa cho Phó Minh Nghĩa: “Anh cả, cho anh miếng to nhất!”

Phó Minh Nghĩa hài lòng nhận lấy: “Thật ngoan.” Khen xong anh ấy cũng không vội ăn, mà cầm điện thoại lên chụp hình, chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.

Nhìn Phó Tiểu Ngư nói chuyện với hai anh của cô, đột nhiên Cố Thanh Vân cảm thấy miếng bưởi trên tay không ngon, vì thế anh cũng không ăn, cơ thể xích lại gần Cố Thanh Vân thêm một chút, đưa miếng bưởi lại gần miệng cô, khẽ nói: “Em ăn thử.”

Phó Tiểu Ngư ngơ ngác muốn đưa tay ra nhận lấy, lại bị anh tránh đi, nói: “Chị đút cho em ăn, há miệng.”

Phó Tiểu Ngư nghe lời há miệng cắn một cái.

Hai người anh: “…”

Phó Tiểu Ngư được đút bưởi, nhìn qua đã thấy ánh mắt của hai anh khiến cô không khỏi đỏ mặt.

Hết chương 22!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.