Editor: Nhất Nhất
Thời điểm Lục An An gửi tin nhắn tới, Du Nguyên cùng Thịnh Hành đang ở văn phòng thành phố A.
Phim truyền hình đóng máy, ban đêm Thịnh Hành còn có hoạt động, liền thành công quay trở lại.
Vừa mới kết thúc, công ty lại có việc.
Du Nguyên nói các công việc xong, thấp giọng nói: “Qua mấy ngày nữa thời thượng lễ mừng công, công ty bên này muốn cho cậu mang người.”
Thịnh Hành nhướng mày, nhàn nhạt hỏi: “Mang ai?”
Du Nguyên cười: “Một diễn viên mới.”
Thịnh Hành không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt: “Không mang.”
Du Nguyên nghẹn lại: “Một chút cũng không suy xét?”
"Ừ.”
“Nghe nói người kia là con gái của bạn ông chủ, cũng cự tuyệt?”
Nghe vậy, Thịnh Hành nhàn nhạt mà liếc hắn một cái: “Anh xem tôi giống như là nói giỡn?”
Du Nguyên lắc đầu: "Thế thì lại không có.”
Hắn thở dài: “Cậu lại muốn một mình bước trên thảm đỏ?”
“Có gì không thể?”
Thịnh Hành mới vừa nói xong, di động chấn động.
Thời điểm nhìn thấy là tin nhắn của Lục An An, anh hơi nhướng mày.
Lục An An: 【 Thịnh lão sư, đang bận ạ? 】
Thịnh Hành: 【 Không.
】
Lục An An: 【 Cũng không có gì, chính là muốn hỏi Thịnh lão sư qua mấy ngày nữa thời thượng lễ mừng công thầy có phải sẽ tham gia hay không.
】
Thịnh Hành liếc mắt nhìn Du Nguyên muốn thò qua xem: 【 sẽ.
】
Hắn suy tư một lát, hỏi: 【 Em cùng Lục Duyên cùng tới? 】
Lục An An: 【 Đúng vậy……】
Thịnh Hành: 【Cùng nhau đi thảm đỏ? 】
Lục An An: 【 Thịnh lão sư sao thầy lại thông minh vậy chứ! 】
Thịnh Hành nhếch môi cười, nhìn những dòng trên màn hình hắn đã có thể tưởng tượng đến biểu tình lúc Lục An An nói lời này, nhất định là mang theo chút mỉm cười, có chút kích động, mặt mày tràn đầy vui mừng.
Nghĩ vậy, Thịnh Hành mơ hồ cảm thấy mình chờ đợi hơn chút đối với hoạt động chung sắp tới.
Thịnh Hành: 【 Không làm tiếp ứng? 】
Lục An An nhìn thấy tin nhắn của Thịnh Hành thì sửng sốt, lập tức liền nghĩ tới lần tiếp ứng trước.
Cô hơi chột dạ, nằm ở trên giường trở mình, mặt nháy mắt liền đỏ.
Lục An An: 【 Thịnh lão sư thầy cố ý sao? 】
Thịnh Hành: 【 Hửm? 】
Lục An An bĩu môi, chọc di động màn hình lên án: 【Còn mang thù!! 】
Thịnh Hành nhìn tin nhắn cô gửi, trong mắt lướt qua một tia cười: 【 Thịnh lão sư khi nào mang thù? 】
Lục An An: 【 Chính là hiện tại.
】
......
Hai người trò chuyện, Du Nguyên ở bên cạnh quan sát một hồi, đáy lòng dâng lên nỗi lo lắng lần nữa dũng cảm bước lại hỏi.
“Thịnh Hành.”
“Còn có việc?”
Du Nguyên ho khan nói: “Vậy nếu là đổi thành mang cá nhân thì sao?”
Thịnh Hành kinh ngạc mà nhìn hắn vài giây, nhướng mày: “Đổi ai?”
Du Nguyên suy nghĩ: “Nói ngắn lại, cậu tới mang một người.”
Nghe vậy, Thịnh Hành nhíu mày: “Còn có quy định này?”
“Cậu coi như làm là cho hậu bối một cái cơ hội không được sao?” Du Nguyên oán niệm: “Chỉ đi cái thảm đỏ thôi mà.”
Thịnh Hành nhếch khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Có đơn giản như vậy?”
Hắn nói: “Cùng tôi đi thảm đỏ, không sợ bị fans mắng?”
Du Nguyên: “......”
Lời này làm Du Nguyên nghẹn lời, hoàn toàn không có cách nào khác.
“Thôi được, không mang người thì không mang vậy.”
“Ừ.”
“Ngày mai có cái quảng cáo phải quay, nói với cậu một tiếng, đêm nay trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.”
*
Qua mấy ngày, Lục An An cuối tuần kết thúc liền trở về trường học.
Cô hiện tại có công ty cùng trường học nói chuyện, xin nghỉ cũng dễ dàng.
Thời điểm biết cô tham gia lễ mừng công thời thượng, Úy Sơ Hạ còn phá lệ kích động.
“An An, vậy có thể giúp tớ xin chữ ký không?”
“Ai cơ?”
Lục An An đối với việc cô truy tinh còn có chút ngoài ý muốn.
Úy Sơ Hạ hì hì cười, thẹn thùng nói: “Đồng Hướng, chính là người mới đóng bộ phim truyền hình kia cậu có xem không?”
Cô ấy nói: “Đồng Hướng ở bên trong rất đẹp trai nha.”
Lục An An: “……”
Cô không thấy.
Cô trên cơ bản chỉ truy Thịnh Hành, hiện tại chú ý Lục Duyên nhiều hơn chút, trừ cái này ra đối với những người khác đúng là không chú ý.
Nhưng Đồng Hướng này, Lục An An biết.
Đồng Hướng năm nay hình như là 22 tuổi, hình như là tiểu thịt tươi năm kia vừa mới thông qua tiết mục tuyển chọn mà xuất đạo, quay một bộ web drama, cũng rất nổi.
Bạn bè xung quanh Lục An An đều xem, nhưng năm nay cô đúng là không biết.
“Phim gì cơ? Tớ nhìn xem.”
“Mau tới đây.”
Úy Sơ Hạ lôi kéo Lục An An xem.
Vẫn là một bộ web drama, là loại yêu đương thông thường, trừ bỏ ngọt ngọt ngọt thì không có gì khác.
Nhưng chính vì ngọt ngọt ngọt, mới là thu hút người xem.
Lục An An ghé vào một bên nhìn, bất tri bất giác còn có chút bị hấp dẫn.
“Đẹp không?”
“…… Còn được.”
Lục An An hỏi: “Đây là tập mấy?”
“Tập năm, ô ô ô ô tớ muốn chờ có tập mới xong lại xem.”
“Đừng nha.”
Lục An An nói: “Vừa ra vừa xem mới có cảm giác thành tựu, tiếp tục tiếp tục.”
Úy Sơ Hạ: “……”
Cô ghé mắt nhìn về phía Lục An An, dở khóc dở cười: “Cậu quên ngày mai cậu phải lên máy bay sao?”
“Không…… Không chậm trễ đi.”
Lục An An nói chắc là không chậm trễ, nhưng vẫn là chậm trễ.
Cả đêm, Chung Thính Lộ không trở về ký túc xá, hai người bọn cô xem phim đến tận hai giờ sáng, mới chịu đựng không nổi đi ngủ.
Hậu quả của việc thức đêm chính là không có tinh thần.
Ngày hôm sau Đường Nghi qua đón cô, lần đầu hoạt động Đường Nghi tự nhiên muốn đi theo cùng đi, nhưng sau khi nhìn thấy quầng thâm mắt của Lục An An, Đường Nghi chấn kinh mất vài giây.
“Em tối hôm qua mấy giờ ngủ?”
Lục An An chột dạ, nhỏ giọng nói: “Muộn một chút.”
Đường Nghi: “Em có nhìn thấy quầng thâm mắt của em không?”
“…… Thấy được."
Đường Nghi nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nhận sai này của cô, giận sôi máu: “Buổi tối còn có hoạt động, em muốn mang hai cái vành mắt đen này đi tham gia?”
Lục An An lắc đầu.
Đường Nghi không có cách, quở mắng: “Đợi lát nữa ở trên máy bay đắp cái mặt nạ, ngủ một giấc.”
“Dạ."
Đường Nghi nhìn cô như vậy, rất là bất đắc dĩ.
“Được rồi, không giáo huấn em, nhưng em thức đêm có phải cũng phải nhìn thời gian chút không?”
Lục An An gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Chủ yếu là tối hôm qua em xem phim đi.”
Đường Nghi: “……”
Cô nhìn An An vài giây, bất lực nói: “Em vẫn là đừng nói nữa, càng nói chị càng tức giận.”
“Ồ.”
Lục An An ngoan ngoãn câm miệng.
Trên đường đi sân bay, cô thành thực an tĩnh như gà cuộn tròn ở bên cạnh, Đường Nghi nói những chuyện buổi tối cần chú ý, dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia, các mặt đều phải chú ý tới.
Lục An An nhớ kỹ.
Đến sân bay check in xong, Lục An An mới tới khoang hạng nhất.
Ngồi xuống, tâm tình cô mạc danh kích động lên.
Có thể là phải đi về thành phố A, phải đi về cái nơi cô đã từng sinh sống hơn hai mươi năm.
Lục An An quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, có chút hoảng hốt cùng cảm giác bất an.
Thời điểm cô đang nhìn bên ngoài, vị trí bên cạnh có người bước qua.
Lục An An còn chưa quay đầu lại, tóc buộc cao đuôi ngựa bị người ta túm lấy.
Cô quay đầu, đối mặt với gương mặt quen thuộc của Lục Duyên.
Lục Duyên cúi đầu nhìn cô: “Chờ lâu?”
“Không có.”
“Đang nhìn cái gì?”
Lúc này còn chưa có khách hàng khác đi lên, hai người nói chuyện có chút không kiêng nể gì.
Lục An An chỉ chỉ nói: “Nhìn nhân viên công tác bên ngoài, bên ngoài lạnh lắm.”
Lục Duyên mắt nhìn theo, “Ừ” một tiếng: “Đêm nay em sẽ càng lạnh.”
Lục An An trợn mắt, cạn lời nói: “Không thể nói gì dễ nghe an ủi em được sao?”
Lục Duyên hừ cười, nhìn cô một lúc lâu: “Khẩn trương?”
“Có một chút.”
Lục An An ghé vào một bên trên tay vịn, nhỏ giọng nói: “Anh, em nếu chọc phiền toái cho anh, anh có phải sẽ cắn em không.”
Lục Duyên nhướng mày, đè thanh âm xuống nói: “Vậy phải xem là loại phiền toái gì.”
“Ví dụ như?”
Lục Duyên cười: “Ví dụ không phải hỏi em sao?”
Lục An An: “…… À.”
Cô cười, lắc lắc đầu: “Yên tâm, em khẳng định không chọc phiền toái cho anh.”
“Ừ.”
Lục Duyên nhìn chằm chằm cô thật lâu, đôi mắt suy nghĩ muôn vàn: “Còn có cái gì muốn nói với anh không?”
“Không có.”
Lục An An hỏi: “Anh trai, em trước kia đi qua thành phố A không?”
Lục Duyên hoảng hốt vài giây, hỏi lại: “Không nhớ rõ?”
Lục An An trực tiếp gật gật đầu: “Hình như không nhớ rõ lắm.”
Lục Duyên sửa sang lại nút tay áo, đáp lại: “Không có.”
“Dạ.”
Lục Duyên quay đầu, nhìn quầng thâm mắt của cô: “Còn không ngủ?”
“Ngủ.”
Lục An An xem xét thần sắc Lục Duyên, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai, tâm tình của anh có phải không tốt lắm không?”
Lục Duyên liếc nàng mắt: “Không có, cực kì tốt.”
Lục An An cười, khóe môi cong cong: “Được.”
Lục Duyên vừa định hỏi “Được” hai chữ là có ý gì, Lục An An đã ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Lục Duyên nhìn chằm chằm cô ngủ một lát, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
*
Thành phố A so với thành phố B càng lạnh, gió cũng rất lớn.
Lục An An vừa xuống máy bay, thiếu chút nữa bị gió thổi đi.
Vẫn là Lục Duyên duỗi tay, đem cô nắm chặt mới đứng vững thân mình.
“Sao gió lại lớn vậy.”
Lục Duyên đáp: “Hôm nay thời tiết chính là như vậy.”
Hắn quay đầu nhìn về phía hai vị người đại diện cùng trợ lý cùng đi lại đây, nhẹ giọng nói: “Nghi tỷ, giúp em nhìn em ấy nhiều một chút.”
Đường Nghi cười cười, tuy rằng hai người cũng chưa nói có quan hệ gì với đối phương, nhưng Đường Nghi không phải người ngốc, nhìn ra được.
Cô gật gật đầu, nhìn hai người tương tác: “Không thành vấn đề, các em không thích hợp đi cùng nhau, tôi mang theo An An đi ra ngoài trước.”
“…… Được, chú ý an toàn.”
Lục An An gật đầu: “Anh trai, em phải đi rồi.”
“Đi thôi.”
Lục An An cùng Đường Nghi điệu thấp đi ra ngoài đi, mới vừa lấy xong hành lí, cô liền nghe được tiếng thét chói tai cùng tiếng ồn ào đinh tai nhức óc bên ngoài.
“Là fans tiếp cơ sao?”
Đường Nghi gật đầu: “Tin tức chuyến bay của Lục Duyên đã sớm bị công khai, fans cũng đã sớm có mặt ở đây.”
Lục An An gật gật đầu.
Cô mang mũ cùng khẩu trang, ngước mắt nhìn những fan nữ tiếp cơ, khóe môi kéo lên, đột nhiên liền thấy được ánh sáng.
Thời điểm Đường Nghi lơ đãng quay đầu, bắt được ánh mắt của cô.
“…… Như thế nào đột nhiên hưng phấn?”
Lục An An lắc đầu: “Không có, chính là nhìn thấy fans Lục lão sư nhiều như vậy, vì anh ấy cao hứng.”
Đường Nghi cười: “Nếu là em nguyện ý nghiêm túc ở giới giải trí nhiều năm như vậy, em cũng sẽ có.”
“Em không được.”
Lục An An cười nói: “Em thích nhất không phải cái này.”
Em rất rõ ràng phương hướng, mục tiêu của chính mình.
Đường Nghi bất đắc dĩ, thở dài nói: “Chúng ta đi nhanh đi, đợi lát nữa Lục Duyên ra tới, fans liền điên cuồng.”
“Được.”
Quả nhiên, Lục An An vừa mới đi ra kia một sảnh, còn chưa bước lên xe, cô đã nghe được tiếng thét chói tai từ đằng sau rồi.
“A a a a a a Lục Duyên!!”
“Lục Duyên anh hảo soái a!”
“Lục Duyên a a a a a a!”
“A a a a a a a a a a a!”
Quả nhiên, vô luận là fans gì, một khắc nhìn thấy idol, ngôn từ trong miệng biến thành một chữ.
Chỉ biết a a a a.
Lục An An cười khẽ, đi theo Đường Nghi lên xe, dẫn đầu rời đi sân bay.
Vừa lên xe, thời điểm cô xem Weibo, tin tức Lục Duyên xuất hiện ở sân bay liền lên hot search.
Cô đôi mắt cong cong, thời điểm cô lướt vui vẻ, Thịnh Hành gửi tin nhắn tới.
Thịnh Hành: 【 Tới rồi? 】
Lục An An: 【……? 】