Editor: Linh KimLúc sau nhớ lại hết thảy sự tình đã diễn ra, Ngôn Cẩn có chút chột dạ hô một tiếng: "Mẹ."Tần Văn Châu thấy vậy quay đầu sang, giây tiếp theo trên mặt treo đầy ý tươi cười."Tiểu Cẩn, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi."Cũng không có tức giận như Ngôn Cẩn dự đoán, Tần Văn Châu dường như quên mất Ngôn Cẩn chính là không nghe lời vận động kịch liệt, cho nên mới phải vào bệnh viện.Sau khi biểu đạt ý quan tâm Ngôn Cẩn, Tần Văn Châu bắt đầu bận rộn."Tiểu Cẩn hiện tại khẳng định đói bụng, chúng ta ăn cơm trước, đây là canh gà mái từ sớm mẹ đã đi chợ mua về hầm, khẳng định uống ngon.
Cho nên Tiểu Cẩn của chúng ta phải uống nhiều một chút được không?"Tần Văn Châu một bên nói, một bên lấy hộp cơm bà vì cô mà đã chuẩn bị đồ ăn phong phú.Bởi vì lý do thân thể của Ngôn Cẩn, thức ăn này cực kỳ thanh đạm.Ngôn Cẩn kỳ thực không có chút đói bụng nào, nhưng cô nhạy bén phát hiện ra Tần Văn Châu có điểm không thích hợp, đối phương giống như có áp lực nào đó đè nặng.Bởi vậy Ngôn Cẩn ngoan ngoãn theo ý của Tần Văn Châu, ăn hết đồ ăn được chuẩn bị phong phú.Thẳng đến khi cơm nước xong, Tần Văn Châu thu thập tốt chén đĩa, một lần nữa trở lại phòng bệnh bà mới nói ra lời trong lòng của mình.Tần Văn Châu có chút áp lực nhìn Ngôn Cẩn nói: “Tiểu Cẩn, con có thể đồng ý với mẹ về sau không cần làm như vậy, mẹ thực sự sợ hãi mất đi con."Từ ngày Ngôn Cẩn được sinh ra cho đến nay, Tần Văn Châu luôn lo lắng như vậy, bà không biết con gái một ngày nào đó liệu có rời bỏ bà vĩnh viễn vì căn bệnh tim chết tiệt đó hay không.Nghe được lời nói cẩn thận của Tần Văn Châu, Ngôn Cẩn có chút ngoài ý muốn giương mắt nhìn mẹ của nguyên chủ.Trước mặt là một người phụ nữ mỹ lệ trong mắt hàm chứa loại cảm xúc đau lòng, đây chính là thứ mà đời trước thân là cô nhi Ngôn Cẩn chưa từng có được.Hiện tại, bởi vì cô chiếm giữ thân thể của nguyên chủ, mà thứ trước đây không chạm tới được cứ như vậy bây giờ dễ dàng chạm tay vào.Ngôn Cẩn bỗng cảm thấy mình thật tiểu nhân đê tiện, đê tiệnchiếm tình cảm của cha mẹ vốn thuộc về nguyên chủ.Cuối cùng, đối mặt với biểu tình cầu khẩn của Tần Văn Châu, Ngôn cẩn cũng chỉ có thể hứa hẹn: "Mẹ, người yên tâm, về sau Tiểu Cẩn nhất định sẽ nghe lời, sẽ không còn như vậy.”Ích kỷ mà nói, tuy rằng thời điểm ở trước mặt Ngôn Hi, Tần Văn Châu chính là một người mẹ hà khắc.
Nhưng thời điểm bà đối mặt với Ngôn Cẩn, trước sau vẫn là bộ dạng của một người mẹ hiền từ.Ngôn Cẩn bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thực cứ như vậy mà bước tiếp cũng không có vấn đề gì.
Dù sao cô cũng không bởi vì một người đàn ông mà tranh giành với Ngôn Hi.
Nói vậy, Tần Văn Châu và Ngôn Thành sẽ không vì chiều theo nguyện vọng của con gái nhỏ mà luôn bắt một đứa con gái khác chịu ủy khuất.Cũng không tồn tại cục diện nam chính vì muốn người phụ nữ mình yêu hết giận mà làm hại Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành tật nguyền do tai nạn xe cộ.Vẫn như bây giờ mà đi tiếp, kỳ thực cũng khá tốt.Tới ngày hôm nay, Ngôn Cẩn mới đem Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành vào trong lòng của mình, ở vị trí quan trọng giống như với Ngôn Hi.Tư tưởng của Ngôn Cẩn vẫn là của một người trưởng thành, bởi vậy cô lúc trước vì dẫn cha mẹ cùng cảnh sát đầu tiên chạy đến nơi của Ngôn Hi, mà chạy trên đường lâu như vậy cuối cùng dẫn đến bản thân phát tác bệnh tim.
Nhưng vì Ngôn Cẩn khống chế được cho nên Ngôn Cẩn chỉ ở lại bệnh viện vài ngày ngắn ngủi liền về nhà cùng Tần Văn Châu.Mà Ngôn Hi bị thương nặng hơn Ngôn Cẩn nhiều, eo bụng cùng hai bên xương sườn cơ bản đều bị thương, hơn nữa những đầu đinh đặt ở đó lâu ngày như vậy trên bề mặt đã sớm đầy vi khuẩn.Cô bé ở bệnh viện, điều trị uốn ván, lại một đoạn thời gian nằm ở bệnh viện vì sốt cao, cuối cùng khi miệng vết thương ở phần eo khép lại mới được bác sĩ cho phép ra viện.Đám người lúc trước bắt cóc Ngôn Hi cũng được cảnh sát công bố tư liệu ra ngoài.Đám người chiếm cứ ở thành phố Tĩnh An là một tuyến trong đường dây mua bán.Một người chăn nuôi ở vườn bách thú nơi Ngôn Cẩn các cô tới là một thành viên của tổ chức, bởi vậy đám người kia mới có thể có một cứ điểm bí mật như vậy.Mà mấy ngày nay thông qua thẩm vấn, cảnh sát đã truy ra nguồn gốc tỉnh chiếm cứ của kẻ phạm tội chủ chốt, đem đám buôn người tiêu diệt tận gốc.Cũng bởi vì điều này, thẳng đến khi Ngôn Hi ra viện, Tần Văn Châu và Ngôn Thành mới từ cảnh sát mà biết được chân tướng từ đầu đến cuối.Cũng biết kỳ thực Ngôn Hi cùng một đứa trẻ xui xẻo khác vừa vặn trở thành đối tượng mà bọn chúng ra tay.Hiện tại biết đám người đó đã bị bắt, Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành lập tức liền an tâm rồi.Mà một đoạn thời gian dài vì chuyện của hai chị em Ngôn Hi Ngôn Cẩn, rốt cuộc Tần Văn Châu cũng cho phép tiếp tục đi nhà trẻ.Đã nhàm chán một khoảng thời gian, vì vậy thời điểm Tần Văn Châu nói chuyện này cùng Ngôn Cẩn và Ngôn Hi, thiếu chút nữa đã cao hứng nhảy dựng lên.Đương nhiên cô không có nhảy lên, mà thập phần nhu nhược an tĩnh đối với Tần Văn Châu nói "Mẹ con yêu mẹ nhất", sau đó liền trốn về phòng mà trộm cao hứng.Ngôn Hi cũng đồng dạng thật cao hứng, cô bé đều thật lâu thời gian không có thấy bạn bè của mình.Hai ngày trước cô còn nghe mẹ nói qua, Tống Vân Kỳ xin nghỉ một tháng chính là bị chú Tống cùng dì Tống mang về quê.Sau tình huống ở bệnh viện, cha mẹ nhà Tống gia mang Tống Vân Kỳ đến xin lỗi Ngôn Cẩn xong không lâu, mẹ của Tống Vân Kỳ liền nhận được tin tức cha mình bệnh tình nguy kịch.Sau đó Tống Vân Kỳ xin nghỉ dài hạn về để ông ngoại gặp mặt lần cuối.Mà ông ngoại hắn vẫn luôn bị đau ốm tra tấn, mấy ngày trước mới trong giấc mộng mà qua đời.Cũng bởi vì vậy, mẹ Tống Vân Kỳ ở tang lễ cha mình xong xuôi, mới có thể đem Tống Vân Kỳ về nhà.Ngôn Hi cùng bạn tốt tiểu béo đã lâu không thấy, cũng thật nhớ đối phương.Chỉ tiếc lần trước tiểu béo đến tìm mình chơi dọa đến em gái, mẹ cũng không cho phép tiểu béo cùng mình còn có em gái chơi cùng nhau.Mà cha mẹ Tống gia, bởi vì lần trước cảm thấy có lỗi với vợ chồng Tần Văn Châu Ngôn Thành, hơn nữa bọn họ sợ con trai mình sẽ lại phạm sai lầm, liền đối với hành vi của Tần Văn Châu ngầm tỏ vẻ đồng ý.Bởi vậy, tiểu béo đáng thương vô cùng chỉ có thể bị cha mẹ mình xách về nhà..