Phương thức lên sân khấu cuồng bá khốc của Thẩm Tiêu làm Thẩm Du chùn bước, cô cũng không tiến sâu vào mà chỉ hướng về phía đám đông nhích nhích, muốn nhìn rõ tình huống bên trong.
Thẩm thị tập đoàn sở hữu rất nhiều toà nhà, phía trước sảnh chính còn có cái quảng trường. Bởi vì gần khu thương mại, thường ngày chỗ này lũ lượt người đến người đi, hôm nay vừa vặn cuối tuần, dòng người so với bình thường còn nhiều hơn một chút. Bởi vậy một khi phát sinh chuyện gì, chỉ trong chớp mắt, quần chúng liền vây như nêm cối.
Thẩm Du mặc kệ ánh mắt ghét bỏ xung quanh, cố lách mình lên trước, cuối cùng rốt cuộc thấy rõ tình huống đang diễn ra.
Chính giữa đám đông có một gã thanh niên đang ngồi ăn vạ. Nhìn từ góc độ này, Thẩm Du chỉ có thể nhìn đến sườn mặt người nọ. Thông qua ngoại hình thì có vẻ chỉ tầm hai mươi tuổi, ăn mặc rất được, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu. Thế nhưng hành động lại như một kẻ lên cơn điên, ngồi dưới đất mà la khóc ỏm tỏi.
Xem ra chính là người này đến nháo, làm cô vừa rồi còn tưởng Thẩm Tiêu muốn kéo bè kéo đảng đi đánh nhau.
Thẩm Tiêu vừa xuất hiện, người chung quanh tự động tản ra, chừa cho hắn một đường đi đến trước mặt kẻ gây rối.
Người ngồi dưới đất nhác thấy Thẩm Tiêu ra tới, cảm xúc càng thêm kích động, gân cổ lên hô "Thẩm Tiêu, cái thằng khốn nạn này, rốt cuộc mày dám lăn ra đây rồi sao? Mày muốn chỉnh chết ông, ông khẳng định cũng chơi chết mày, mẹ nó! Tao hôm nay phải cho mọi người biết, chính là tên chó nhà mày bức chết tao!"
Vừa chửi vừa cuồng loạn giơ chân múa tay, chỉ thấy trên bàn tay gã chợt loé, nhìn kỹ chính là một mũi dao.
Quần chúng vây xem không cấm hô thành tiếng "Hắn có dao!"
Thẩm Du cũng nhìn được, chỉ cảm thấy một trận lo lắng. Tuy rằng thường ngày bị Thẩm Tiêu ức hiếp, nhưng chính mắt nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm cô vẫn sẽ khẩn trương, dù sao cũng là người một nhà.
Thẩm Du sốt ruột mà quay đầu lại tìm, phát hiện chú Lý đã đến ngay bên cạnh, vội vàng nói "Chú Lý, làm sao bây giờ? Chúng ta hiện tại có cần đi qua đó không?"
Chiều cao của chú Lý so với Thẩm Du không sai biệt lắm, nhón mũi chân mà nhìn vào trong, cau mày "Trước đừng đi, tiên sinh có thể giải quyết, chúng ta qua đó cũng không giúp được gì."
"Bọn họ vì cái gì không báo cảnh sát?"
Lý thúc lắc đầu "Chú cũng không rõ."
Bên này hai người chỉ có thể lo lắng suông, bên kia Thẩm Tiêu lại là khí định thần nhàn, cho dù nhìn thấy đối phương tay cầm vũ khí cũng chẳng buồn cau mày, chỉ phất phất tay, mấy tên vệ sĩ liền vây thành một vòng, đem quần chúng hóng hớt ngăn ở bên ngoài. Thẩm Tiêu tự thân một mình tiến đến người nọ.
Bởi vì khoảng cách khá xa, bốn phía còn cãi cọ ồn ào, mọi người không thể nghe rõ ràng hai người đang nói chuyện gì.
Thẩm Tiêu khoanh tay, đứng yên trước mặt gã, như vương giả từ trên cao ngó xuống "Lâm Hạc, mày hôm nay dám tới đây kể ra cũng đáng khen. Nhưng mày cảm thấy tao sẽ sợ sao? Chỉ bằng cây dao cắt cổ gà không đứt này?"
Kẻ tên Lâm Hạc nghe hắn nói vậy thẹn quá thành giận, cầm dao chỉ vào Thẩm Tiêu doạ dẫm "Họ Thẩm, mày nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao? Ba tao lúc trước chỉ mắng mày một câu, mày liền ghi hận lâu như vậy? Còn cố ý gài bẫy tao!"
Chuyện là mấy năm trước trong một buổi dạ tiệc, Lâm tổng có mắng qua Thẩm Tiêu một câu "Súc sinh không có cha mẹ dạy dỗ."
Thẩm Tiêu nghiêng đầu nhìn, sau đó nửa ngồi xổm xuống cười cười, hạ giọng "Vậy thì thế nào? Chỉ có thể trách tao không được cha mẹ giáo dưỡng mà thôi."
Lâm Hạc không nghĩ hắn có thể thẳng thừng thừa nhận như vậy, nháy mắt lửa giận công tâm, khoé mắt muốn nứt toạc "Thằng khốn kiếp—"
Thẩm Tiêu nhíu mày, phảng phất giống như không đành lòng coi hắn diễn trò "Mày trừ bỏ mắng người, còn biết làm gì khác không? Một khóc hai nháo ba thắt cổ? À, đúng rồi, mày còn biết thua bài nữa. Một buổi tối đem cả gia tài thua sạch, chậc chậc...lợi hại thật sự."
Lâm Hạc cừu hận đỏ mắt, chống người định lao lên, nhưng gã ngồi trên mặt đất quá lâu, nhất thời đứng dậy không nổi, cuối cùng chỉ có thể làm bộ dữ tợn mà gào "Họ Thẩm, mày dám hãm hại tao!"
Thẩm Tiêu dựng thẳng ngón trỏ, hướng gã lắc lắc "Muốn nói cũng không thể nói bậy, tao chỉ cùng mày đánh cuộc một ván, kết quả mày càng thua càng muốn chơi, chuyện này có thể trách ai? Lúc đó tao đích thân khuyên mày, liệu sức mà làm, đừng đem chính mình đùa chết. Chính mày một hai phải đem mảnh đất kia ra cược, tao cản cũng cản không được."
Một bên đánh cược, một bên ghét bỏ người ta không có bản lĩnh, cái này cũng gọi là khuyên sao? Này rõ ràng là khiêu khích a!
Lâm Hạc cũng là về sau mới thông suốt, nhưng quá trễ. Đã hoàn toàn rơi vào bẫy rập của Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu liếc mắt nhìn qua tay gã "Thế nào, mày định đem cây dao cạo râu này đến đây làm gì? Giết tao hay là tự sát? Đủ gan không?"
Trước khi Thẩm Tiêu xuất hiện Lâm Hạc đã nháo được một hồi, vốn dĩ cảm xúc liền không ổn định. Sau còn bị liên tiếp đả kích, cả người hỏng mất, con dao trong tay kịch liệt mà run lên.
Thẩm Tiêu nói đúng, gã không dám. Lâm Hạc từ nhỏ được nuông chiều, không cẩn thận cọ rớt miếng da đều có thể khóc hết nửa ngày, sao có thể cầm dao tự thọc chính mình?
Nhưng gã còn cách nào nữa đâu? Trơ mắt nhìn ba mình xin xỏ khắp nơi, đi đến đâu cũng bị người khó dễ, Thẩm Tiêu chính là muốn bức họ cho chết, một con đường sống cũng không chừa. Đất bị thu đi, công ty bị kiện, tức thì mọi người hễ thấy nhà họ Lâm đều như thấy chuột, tránh còn không kịp!
Lâm Hạc hối hận đến xanh ruột, lúc trước quả thật không nên ngu xuẩn đi trêu chọc người này, hắn quả thực chính là từ địa ngục ra tới——ma quỷ!
Lúc này, bên ngoài vang dội tiếng còi cảnh sát, quần chúng vây xem liền ngoáy đầu nhìn, đoán chừng có người gọi điện báo nguy.
Thẩm Tiêu nhướng mày đứng lên, vuốt vuốt vạt áo "Được rồi, đã nháo đủ, khát rồi phải không, lên cục cảnh sát uống chén trà đi."
Lâm Hạc bần thần nửa ngày đột nhiên bừng tỉnh, nhớ ra mục đích mà gã tới đây lần này, té ngã lộn nhào bắt lấy ống quần Thẩm Tiêu, gào khóc "Thẩm tổng, Thẩm ca, là em sai, muốn đánh muốn chửi tùy anh, cầu anh tha cho Lâm gia một mạng. Cha già ở nhà vốn có bệnh tim, chỉ sợ chịu không nổi đả kích!"
Không thấy khí thế mắng người vừa rồi đâu, tên Lâm Hạc lúc này một bộ chó nhà có tang, điên điên khùng khùng mà lôi kéo ống quần Thẩm Tiêu cầu xin.
Thẩm Tiêu quay đầu đi, không thèm liếc mắt, nhàn nhạt mà nói "Cái đó liên quan gì đến tao?"
Lâm hạc run rẩy tiếp tục xin tha "Đừng như vậy, em làm trâu ngựa bán mạng cho anh, xin anh tha cho lần này. Cầu anh, Thẩm ca!"
Thẩm Tiêu bị lôi kéo đến phiền, cau mày cấp cho vệ sĩ một ánh mắt. Tên vệ sĩ kia vội vàng tiến lên nhấc Lâm Hạc ra ngoài, nhẹ nhàng không khác gì xách đi một con gà bệnh.
Lúc này cảnh sát vừa vào.
Mắt thấy liền phải mất đi cơ hội cùng Thẩm Tiêu đàm phán, Lâm Hạc trong lòng lại tức lại hận, một cỗ nghẹn trong ngực tùy thời đều có thể phát nổ.
Trong chớp nhoáng, gã không biết đào đâu ra sức lực, thế nhưng vùng khỏi vệ sĩ, lao thẳng đến sau lưng Thẩm Tiêu, đỏ mắt rống giận "Thẩm Tiêu, mày chết đi!"
"Aaaa!!!!!!"
Quần chúng vây xem tức khắc thét chói tai, đem không khí hiện trường dâng cao tới đỉnh điểm.
Thẩm Tiêu phản ứng không chậm, vừa nghe tiếng hô đã cấp tốc xoay người, mắt thấy mũi dao chói lọi đang hướng mình đâm tới, dưới tình thế cấp bách, hắn nhanh chóng giơ tay ra chắn. Cổ tay đột ngột một trận đau rát.
Cũng may vệ sĩ đúng lúc xông lên đem người chế trụ, Lâm Hạc bị ấn trên mặt đất, cả người tựa như con rối mất hồn.
Thẩm Tiêu mặt vô biểu tình mà quét mắt qua miệng vết thương trên cổ tay, cũng không sâu lắm. Hắn cũng không để ý, trực tiếp dùng bàn tay này túm lấy cổ áo Lâm Hạc, đỏ tươi chói mắt từng giọt rơi trên áo sơ-mi trắng của đối phương, lan thành từng đoá hoa máu, nhìn đến ghê người.
"Nếu mày muốn chết như vậy, tao liền thành toàn."
Trong cảnh hỗn loạn, cảnh sát thực mau tiếp quản hiện trường. Thẩm Tiêu lười đến ứng phó bọn họ, liền đem trợ lý Đỗ gọi đi giải quyết tốt hậu quả, chính mình xoay người trở vào công ty.
Thẩm Du cùng chú Lý toàn bộ quá trình chứng kiến hết thảy, đều bị doạ sợ rồi, đang nghĩ chạy đến xem Thẩm Tiêu liền đụng phải vệ sĩ nghênh diện đi tới "Tiểu thư, đại sảnh người nhiều, tiên sinh bảo hai người đi thang máy chuyên dụng lên lầu, mời theo tôi."
Thẩm Du:......
Không lẽ tên Thẩm Tiêu này có thiên lý nhãn? Một bên đối phó kẻ điên một bên còn rảnh rỗi phát hiện ra cô đứng trong đám người?
"Tiên sinh bị thương nghiêm trọng không?" Chú Lý hỏi.
"Chỉ là vết cắt ngoài da, không đáng ngại."
Hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một đường đi theo vào trong thang máy, tên vệ sĩ kia bỗng dưng lên tiếng "Bạch tiểu thư cũng ở trên lầu."