Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 24: Ngoài ý muốn



Hẹn với chú Lý mười giờ rưỡi xuống ăn khuya, Thẩm Du lúc này mới yên lòng, đem toàn bộ những chuyện không vui phía trước vứt sau đầu, ghé vào giường nghịch di động.

Husky thấy cô dựa giường, cũng muốn xem náo nhiệt, bèn nhảy lên theo.

Thẩm Du sợ chân husky bẩn, liên tiếp đuổi hai lần nó đều chưa từ bỏ ý định, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó nhảy lên trên giường, bàn chân mềm mại dẫm tới dẫm lui vài vòng, sau đó tìm một vị trí tự cho là thoải mái nhất mà nằm xuống.

"Nhị Cẩu Tử, là tao liên lụy mày không được ăn tối, nhưng mà mày cố nhịn chút, một lát nữa là chúng ta có thể xuống ăn." Cô hảo tâm mà giải thích, đáng tiếc Nhị Cẩu Tử căn bản nghe không hiểu.

Thẩm Du không để ý đến nó nữa, mở Weibo ra, tìm được tài khoản của Viên Duyệt, ấn theo dõi, sau đó lục xem một chút.

Thẩm Du cứ cảm thấy, Viên Duyệt mà mình gặp được cùng Viên Duyệt trong ấn tượng không giống nhau. Lúc đó cô tiếp nhận kịch bản của bộ tiểu thuyết này, chính là nhận vai Viên Duyệt. Cho nên đối với người này vẫn là có hiểu biết nhất định.

Viên Duyệt xuất thân bình thường, nhưng bởi vì ngoại hình xuất sắc nên thuận lợi tiến vào Học Viện Điện Ảnh khoa biểu diễn, lúc sau bởi vì tham gia đóng phim cùng với Tư Đồ Dật nên cả hai mới quen biết nhau.

Ở bên cạnh Tư Đồ Dật, ban đầu cũng là do Viên Duyệt chủ động, thấy thích liền không ngượng ngùng mà theo đuổi, Tư Đồ Dật bởi vì ám ảnh cuộc tình đầu tiên cho nên chậm chạp không dám tiếp thu. Sau đó, Viên Duyệt phát hiện anh ta cùng Bạch Mộ Tình từng có một đoạn tình cảm, cho rằng Tư Đồ Dật trong lòng còn lưu luyến Bạch Mộ Tình, không muốn làm người thay thế nên quyết định từ bỏ. Nhưng chờ Viên Duyệy buông tay, Tư Đồ Dật mới thấy rõ lòng mình, bắt đầu theo đuổi Viên Duyệt không buông, tóm lại chính là các loại lăn lộn.

Sau khi Tư Đồ Dật rời khỏi giới giải trí bắt đầu tiến vào thương giới, liền đem Viên Duyệt kéo vào công ty giải trí của chính mình, tận lực mà giúp Viên Duyệt nổi tiếng, cuối cùng hai người cởi bỏ khúc mắc, ở bên nhau.

Từ chi tiết Viên Duyệt biết rõ sự phức tạp của giới giải trí mà vẫn chủ động theo đuổi Tư Đồ Dật cho thấy, cô ta tuyệt đối là người có ý tưởng, có dã tâm, tuyệt đối không hề ngu ngốc. Biết chính mình muốn lăn lộn trong giới giải trí thì cần phải tìm chỗ dựa.

Nhưng Thẩm Du gặp qua Viên Duyệt hai lần, mỗi lần biểu hiện đều thực quen thuộc, ngốc bạch ngọt cái dạng này, cùng với nguyên tác có khác biệt rất lớn.

Thẩm Du kéo xuống vài dòng, weibo này của Viên Duyệt hẳn là cũng không phải tự thân quản lý, thường xuyên phát một ít tuyên truyền cho phim, nhưng rất ít đề cập sinh hoạt hàng ngày.

Kéo đến ba tháng trước, Thẩm Du phát hiện ở thời điểm đó, Viên Duyệt gặp sự cố nhỏ tại phim trường, đụng vào đầu, sau đó đưa đi bệnh viện trị liệu. Bên dưới còn có một tấm ảnh chụp ở giường bệnh, trấn an fans.

Nhìn Viên Duyệt trong ảnh cười đến vẻ mặt sáng lạn, Thẩm Du cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, quái lạ một cách khó diễn tả.

Nghịch di động xong, Thẩm Du lại lấy ra một quả bóng bằng nhung, cùng husky chơi ném bắt. Nhị Cẩu Tử đúng thật ngốc cẩu, chỉ cần được chơi liền không sợ đói bụng, hự hự mà chạy thật vui vẻ.

Một người một chó lăn lộn đến hơn mười giờ, Thẩm Du mới cầm lấy di động gửi tin nhắn đi.

<Chú Lý, đại ma vương lên lầu chưa?>

<Lên rồi>

<Chừa lại cho cháu rất nhiều, trong hộp giữ nhiệt trên bàn cơm>

Thẩm Du cười tủm tỉm mà gửi một đoạn tin nhắn thoại sang "Cảm ơn chú Lý!"

Buông di động, Thẩm Du nhanh chân đem cái tủ chặn ngay cửa dời đi, sau đó rón rén mở cửa, giống như ăn trộm thò đầu ra ngoài xem xét tình hình.

Bởi vì xuống bếp phải đi qua lầu hai, cô sợ gây ra tiếng động làm đại ma vương tỉnh giấc, vì vậy dép đều không mang, để chân trần mà dẫm lên sàn nhà, chuẩn bị nhẹ nhàng đi xuống.

Kết quả thiếu chút nữa bị husky hù chết, cửa vừa mở ra, nó liền vô cùng vui sướng mà nhảy ra ngoài, sau đó chạy phần phật xuống lầu, không hề biết lét lút là gì!

Thẩm Du lo lắng đề phòng mà đi đến lầu hai, phát hiện ở đó chỉ mở một ngọn đèn treo tường, mà cửa phòng Thẩm Tiêu lại còn đóng chặt, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhón mũi chân nhanh nhẹn vọt xuống lầu.

Đèn chùm dưới lầu đã tắt, cũng chỉ lưu lại một trản đèn tường. Bởi vì diện tích rộng, ánh sáng lại hữu hạn, chung quanh thoạt nhìn một mảnh tối tăm.

Thẩm Du cũng không bật đèn, rốt cuộc là cô trộm xuống ăn vụng, không dám quá trắng trợn táo bạo.

Sờ soạng vào nhà ăn, nương theo chút ánh sáng bên ngoài, nhìn thấy trên bàn cơm quả nhiên có cái hộp giữ nhiệt, vì thế Thẩm Du cao hứng mà đi vào trong, mở tủ lấy chén.

Kết quả vừa quay người lại, liền mơ hồ nhìn đến một cái bóng màu đen, dựa vào tường, lẳng lặng mà đối diện với cô. Một đốm lửa nhỏ ở trên mặt bóng đen nhấp nháy nhấp nháy, điểm kia hẳn là thuốc lá.

Thẩm Du đột nhiên trừng lớn đôi mắt.

Bóng đen nhìn thấy cô phát hiện ra hắn, lười nhác mà mở miệng "Rốt cuộc cũng xuống rồi?"

Chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản lại làm lồng ngực Thẩm Du một trận quay cuồng, khống chế không được mà la hét thất thanh "A a a a!!!"

Chén sứ trên tay cũng trong cơn hoảng loạn cực độ mà rơi xuống đất, bang một tiếng, mảnh sứ văng đầy đất.

Bóng đen:......

Nguyên bản đối phương chỉ đơn giản là dựa tường hút thuốc, nhưng vừa nghe đến chén sứ rơi vỡ, liền bước lên xem xét tình huống.

Thẩm Du lúc này lại có điểm kinh hoảng, thấy hắn tới gần, cô lại lập tức muốn chạy trốn. Nhưng vừa nhấc chân dẫm xuống đất lại không cấm thét lên lần nữa.

"A a a!!! Đau quá a a!"

Đối phương nhanh tay ấn công tắc trên tường, phòng bếp nháy mắt bừng sáng.

Đôi mắt Thẩm Du nhất thời thích ứng không được, vội vàng lấy tay che lại, đến lúc ngẩng đầu chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, không chờ cô phản ứng, cả người đã bị chặn ngang ôm lên.

"Chưa thấy ai ngốc như vậy!"

Thẩm Tiêu một bên đem Thẩm Du ôm ra ngoài, một bên hậm hực mà nói.

Lòng bàn chân từng đợt đau đớn, nghĩ đến tất cả đều là do xà tinh bệnh gây ra, Thẩm Du trong lòng lại uất ức, nhấp nhấp môi, sau đó "oa" một tiếng khóc lên.

Chờ Thẩm Tiêu ôm cô đi đến phòng khách, cả khuôn mặt Thẩm Du đều là nước mắt nước mũi, "Oa hu u u hu hu hu...Chân đau quá, a a a a a..."

Vừa nghe thấy tiếng khóc, Thẩm Tiêu liền cảm thấy đau đầu, liếc mắt xuống nhìn đến bàn chân Thẩm Du đang chảy máu, nháy mắt liền dựng ngược. Hắn lớn tiếng mà hướng về phía phòng của chú Lý hô lên.

"Chú Lý! Mau xuống đây!"

Thẩm Du cũng rất phối hợp mà tiếp tục khóc.

"A hu hu hu..."

"Chú Lý!!!"

Chú Lý lúc này mới hoang mang rối loạn mà mở cửa ra tới, nghe được động tĩnh bên ngoài, chú Lý liền sốt ruột, tay run cả nửa ngày mới mở được khoá cửa.

Thuận tay bật lên toàn bộ đèn phòng khách, chú Lý liền nhìn thấy Thẩm Tiêu mặt mày xanh mét mà đứng giữa nhà, ôm Thẩm Du trong ngực, Thẩm Du lại đang hu hu khóc thành một dòng sông.

"Làm sao vậy làm sao vậy?" Chú Lý vội vàng tiến lên.

Thẩm Tiêu đen mặt "Chú nhìn chân nó thử xem."

Chú Lý quay đầu vừa thấy liền hoảng sợ, lúc này bàn chân Thẩm Du vẫn đang chảy máu.

"A!!!" Chú Lý sợ hãi kêu ra tiếng, thò lại gần kiểm tra "Mảnh sứ còn ghim trong chân! Tiên sinh mau để tiểu thư ngồi xuống, tôi đi lấy hòm thuốc. Mau mau gắp mảnh sứ ra xong rồi cầm máu, cũng may vết thương không quá lớn."

Vừa nghe nói vậy, Thẩm Du cảm giác lòng bàn chân lại càng đau, chính mình cũng không dám nhìn tới, tiếng khóc thét dần dần biến thành thấp giọng nức nở.

Không riêng gì Thẩm Du, Thẩm Tiêu kỳ thật cũng là không dám xem kỹ, hắn từ sau khi đem Thẩm Du bế lên, liền vẫn luôn duy trì tư thế đó. Chú Lý kêu hắn đặt người xuống, hắn cũng giống như không nghe thấy được, vẫn luôn gắt gao ôm, một chút cũng không ngại nặng.

Chờ chú Lý lấy hòm thuốc tới, nhìn thấy hai anh em vẫn đứng y nguyên, không cấm sửng sốt, sau đó lại nhắc.

"Tiên sinh, mau bỏ tiểu thư xuống, để tôi xử lý miệng vết thương."

Thẩm Tiêu mím môi, lạnh lùng liếc mắt một cái, sau đó mới ôm Thẩm Du đến trước sô-pha rồi giữ nguyên như vậy, ngồi xuống.

Chú Lý:......

Thẩm Du:......

Cô bị hắn bắt ngồi trong lồng ngực, không được tự nhiên mà vặn vẹo eo, ngược lại làm Thẩm Tiêu nổi giận quát khẽ "Thành thật một chút!"

Thẩm Du trộm bĩu môi, nghĩ thầm, tay mi có thể đừng ôm chặt như vậy có được không, siết đến sắp tắt thở rồi!

Chú Lý thấy Thẩm Tiêu kiên trì dùng tư thế như vậy cũng không nói gì nữa, mở hòm thuốc, đem vật dụng yêu cầu đều lấy ra tới.

"Tiểu thư kiên nhẫn một chút, hẳn là sẽ rất đau."

Thẩm Du không nói gì, ngược lại Thẩm Tiêu tức muốn hộc máu mà hỏi "Chú rốt cuộc có biết làm hay không?"

Chú Lý đã quen tính Thẩm Tiêu hô to gọi nhỏ, cũng không để ý đến hắn, đem chân Thẩm Du nâng lên một chút đưa cho Thẩm Tiêu cầm, sau đó mới lấy thuốc sát trùng xối lên miệng vết thương.

Gan bàn chân là vị trí yếu ớt nhất, Thẩm Du nhịn không được, thút thít "A" một tiếng kêu đau.

Thẩm Tiêu liền trừng chú Lý, khó chịu mà nói "Nhẹ nhẹ thôi."

"......"

Lúc sau lại là một hồi luống cuống tay chân, thật vất vả đem miệng vết thương băng bó lại. Chú Lý bấy giờ đã mồ hôi đầy đầu, không phải vì nóng, chính là do bị Thẩm Tiêu doạ.

Tên xà tinh bệnh này không dám động thủ, nhờ người ta xử lý giúp, yêu cầu lại nhiều, như vậy không được như kia không được, người bị thương là Thẩm Du ngồi nghe cũng phát phiền.

Bất quá chú Lý xử lý miệng vết thương bao lâu, Thẩm Tiêu liền ôm cô bao lâu, còn vẫn luôn giúp cô đỡ chân, nhưng thật ra không có nửa câu oán hận, trong lúc đó Thẩm Du đều nhịn không được lặng lẽ trộm ngắm hắn vài lần.

Xem ra Thẩm Tiêu đã không còn tức giận, Thẩm Du liền nhân cơ hội bán thảm, nhỏ giọng nói "Ngày mai em muốn đi học."

Thẩm Tiêu nhăn mày "Học cái gì? Ngoan ngoãn ở nhà."

Thẩm Du không phục "Chẳng lẽ anh muốn giam em cả đời sao?"

"Đừng tưởng bở, ai rảnh nuôi mi cả đời? Nhưng với cái chân què này ngày mai định đi học thế nào?"

Nghe lời này, Thẩm Du cùng chú Lý đều trộm thở phào nhẹ nhõm, xem ra nháo một hồi, Thẩm Tiêu cũng không tính toán tiếp tục giam lỏng cô. Cũng coi như nhờ họa được phúc.

Thẩm Du vội vàng nói "Em lò cò cũng phải đi học!"

Thẩm Tiêu:......

Chú Lý sợ hắn đổi ý, nhanh chóng hùa theo "Ngày mai tôi lái xe đưa tiểu thư đi."

Thẩm Tiêu nghĩ nghĩ, hỏi "Chú bế nó nổi sao?"

Chú Lý:......

Thẩm Du:......

Cuối cùng Thẩm Tiêu quyết định "Ngày mai anh đưa em đi học."

Thẩm Du bị dọa nhảy dựng, theo bản năng mà cự tuyệt "Không cần không cần, chú Lý đưa em đi là được rồi!"

"Tiếp tục bị nhốt ở trong nhà hay là để anh đưa đi, hai chọn một."

"......"

Ô ô ô, cô có thể có lựa chọn thứ ba hay không?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.