Thẩm Du ngồi ở khu chờ của cửa hàng, thoải mái dựa người vào sô-pha thưởng thức trà sữa thơm nồng do nhân viên đưa đến.
Trên người cô mặc chiếc váy đắt nhất trong tiệm, chân mang giày, tay cầm túi, cộng lại ít nhất cũng mười vạn, cho nên nhân viên không dám cho Thẩm Du ra ngoài dù chỉ nửa bước.
Tuy nhiên, cô cũng không hoảng hốt.
Thôi được, kỳ thật vẫn có chút thấp thỏm, bởi vì Thẩm Du kỳ thực sờ không tới tâm tư của xà tinh! Không biết lát nữa lại đây hắn có phát bệnh hay không.
Nhân viên kia đi ra ngoài một hồi, liền thật sự dẫn được người đến.
Lúc Thẩm Tiêu bước vào, bên trong ánh mắt mọi người đều hướng đến trên người hắn, cửa hàng trưởng cùng kẻ có tiền giao tiếp lâu năm cho nên ánh mắt vô cùng tinh chuẩn, tâm tình lo lắng ban nãy phút chốc hoàn toàn bình ổn, nam nhân này vừa nhìn đã biết chính là có tiền tài địa vị.
Đối với cái nhìn của người khác, Thẩm Tiêu đã tập mãi thành quen.
Hắn quét mắt một vòng quanh tiệm, dừng lại ở khu ghế chờ, sau đó nhấc chân đi qua.
Thẩm Du biết rõ hắn đang đi tới, còn cố tình nhìn chằm chằm vào quyển tạp chí trên tay, giả vờ xem đến thực nghiêm túc.
Thẩm Tiêu đặt mông ngồi vào bên cạnh, nhấc chân vắt chéo, đôi tay giãn ra đáp trên lưng ghế, vừa nhìn còn tưởng là choàng lên vai Thẩm Du.
"Trùng hợp ghê ha." Hắn nói.
"Phốc—!"
Thẩm Du nhịn không được phụt cười một tiếng, đem tầm mắt từ tạp chí dời đến trên người Thẩm Tiêu, chỉ thấy hắn câu câu khóe miệng, ánh mắt lập loè mang theo ý cười.
Rất đẹp.
Thẩm Tiêu thấy được người kia chú ý đến mình, tâm tình nháy mắt tốt lên, bèn tìm chuyện để nói "Không phải đang ở nhà sao?"
Thẩm Du nhấp một ngụm trà sữa, đáp "Làm sao anh biết em ở nhà? Kỳ thật em đã đến đây được hồi lâu."
Thẩm Tiêu nhíu mày "Nhưng mà..." định vị di động vẫn luôn là ở nhà! Lời này vừa đến bên miệng, hắn tự động liền nghẹn trở về.
Thẩm Du trong lòng cười trộm, mặt ngoài vẫn là làm bộ nghe không hiểu.
"Em đi gấp quá nên quên mang di động với ví, không thể trả tiền, may mắn nhớ được anh đang ăn cơm ở gần đây. Đúng là trùng hợp a~"
Hai người đồng dạng đều là minh bạch giả bộ hồ đồ, nhưng cũng không ai cố tình bóc mẻ đối phương.
Mấy ngày nay lạnh nhạt đã đủ rồi, làm cho Thẩm Tiêu cao cao tại thượng lúc này cũng có chút túng quẫn, khó có được cơ hội Thẩm Du muốn cùng hắn nói chuyện, vì vậy hắn cũng rất phối hợp mà hỏi "Mua cái gì?"
Thẩm Du đem trà sữa trên tay đưa cho Thẩm Tiêu, sau đó đứng lên xoay một vòng "Cái váy này đẹp không?"
Thẩm Tiêu từ trên xuống dưới đánh giá một lần, đột nhiên phát hiện em gái nhà mình dáng người thế nhưng phi thường đẹp, chỗ gầy nên gầy, chỗ béo nên béo, eo nhỏ mông kiều, ngực cũng...
Thẩm Tiêu vội vàng cắt đứt suy nghĩ của chính bản thân, dời đi tầm mắt, như muốn che đi ý tưởng thất thố vừa rồi. Hắn bưng trà sữa lên uống một ngụm, nháy mắt bị vị ngọt ngấy đến nhíu mày.
Uống xong mới nhớ, ly trà này là của Thẩm Du.
Thẩm Du quả nhiên liền kháng nghị "Sao uống trà sữa của em!"
Thẩm Tiêu mặt dày hỏi lại "Không được sao?" Nói xong lại cầm lấy uống thêm một ngụm to.
Thẩm Du thấy hắn thực sự không để ý, vì vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhanh chóng thúc giục "Mau, giúp em đi tính tiền."
Thẩm Tiêu lấy hoá đơn ra nhìn nhìn, phát hiện chỉ mua một váy, một túi cùng một đôi giày, không khỏi cau mày.
"Đã tới đây rồi thì mua nhiều một chút."
Bọn họ vừa mới làm lành, Thẩm Tiêu tuyệt đối vui vẻ vì cô tiêu tiền.
"Có cái gì đẹp đều mang tới đây." Hắn quay sang nói với nhân viên cửa hàng.
Thẩm Du vội vàng lắc đầu ngăn cản "Không mua, em muốn về nhà."
Chỉ cần đem Thẩm Tiêu mang về đã xem như đạt được mục đích. Bạch Mộ Tình một khi bị cho leo cây, hẳn là sẽ ghét hắn đến chết!
Nhưng Thẩm Tiêu cũng không đáp ứng ngay mà lại quay sang hỏi "Ăn cơm không?"
Thẩm Du thành thật lắc đầu, cô thực không có tâm trạng mà đi ăn uống.
Thẩm Tiêu cũng không nói thêm, đứng lên đi thanh toán tiền, sau đó mới cất giọng đề nghị "Sang nhà hàng bên cạnh ăn chút gì rồi lại trở về."
Cho nên mất công lăn lộn nửa ngày, cuối cùng vẫn phải đối mặt với Bạch Mộ Tình!
Thẩm Du lặng lẽ thở dài.
***
Bạch Mộ Tình giờ này cũng đang thở dài, thân là một đại minh tinh trước nay không thiếu người theo đuổi. Có nam nhân nào dám hành xử giống như Thẩm Tiêu vậy, tuỳ tuỳ tiện tiện liền vứt ả ở đây?
Nếu không phải suy xét đến việc Thẩm Tiêu có thể phân tranh cao thấp với Tư Đồ Dật, Bạch Mộ Tình mới không thèm đếm xỉa tới hắn.
Cũng không biết là hồ ly tinh phương nào, thế nhưng có thể nhẹ nhàng triệu Thẩm Tiêu đi rồi? Nghĩ đến đây, Bạch Mộ Tình trong lòng trào dâng một tia tò mò, chuẩn bị tính tiền sau đó đi sang cửa hàng cách vách nhìn xem. Kết quả không đợi ả đứng dậy, Thẩm Tiêu đã mang theo một người con gái đi vào tới.
Bạch Mộ Tình bỗng chốc lửa giận nổi lên, hắn đi tìm nữ nhân khác còn chưa tính, thế nhưng dám mang người kia đến lắc lư trước mặt ả. Đây là muốn làm gì? Xem hai nữ nhân biểu diễn tranh giành tình cảm sao?
Bạch Mộ Tình ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đi bên cạnh Thẩm Tiêu, đối phương dáng người thực đẹp, một thân hàng hiệu, thoạt nhìn chính là rất được cưng chiều. Chỉ là, tại sao lại trông có chút quen mắt...
Bạch Mộ Tình khó có thể tin mà lăng lăng nhìn, mãi đến khi hai người bọn họ đứng ngay trước mặt, ả mới nhỏ giọng xác nhận "Thẩm Du?"
Thẩm Du gật gật đầu, đáp cho có lệ "Chào chị."
Thẩm Tiêu ngồi xuống trước, sau đó chỉ chỉ vị trí bên người, lại đem thực đơn ném đến cho Thẩm Du.
"Muốn ăn gì tự mình gọi."
Cô liền rất ngoan ngoãn mà chọn món ăn.
Bạch Mộ Tình hiện tại cũng không tức giận, trong tính toán của ả, Thẩm Du xem như một quân cờ tốt. Chỉ cần khéo léo lợi dụng liền không lo khống chế không được Thẩm Tiêu, bởi vì hắn ta thoạt nhìn còn rất xem trọng đứa em này.
Bất quá Bạch Mộ Tình vẫn là cảm thấy thực kinh ngạc "Ít ngày không gặp, em gái nhỏ biến hoá thật là lớn nha, đều trở nên xinh đẹp như vậy, đến chị còn nhận không ra!"
Câu này rõ ràng là muốn lấy lòng, tuy vậy Thẩm Du hiển nhiên không hề cảm kích. Không chỉ có không cảm kích, cô còn giả điếc làm ngơ.
Bạch Mộ Tình thực mau liền phát hiện, Thẩm Du trước mặt cùng với lúc trước thái độ rõ ràng không giống. Lần nọ tuy rằng không quá nhiệt tình nhưng ít nhất con bé cũng sẽ giữ lễ phép cơ bản, lần này lại dứt khoát lơ đẹp.
Bạch Mộ Tình tâm tư vừa động, lập tức nhớ tới Thẩm Du cùng Bạch Mộ Vũ có xích mích. Bạch Mộ Vũ kể rằng đã từng khi dễ Thẩm Du rất nhiều lần, cuối cùng thậm chí còn bị Thẩm Tiêu bắt tại trận.
Nghĩ đến đây, ả không khỏi oán trách đứa em gái ngu dốt này, đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, lúc nào cũng kéo chân sau!
Thẩm Tiêu vừa rồi căn bản chưa ăn gì, lúc này nhân tiện gọi đồ ăn cho Thẩm Du, hắn cũng chọn thêm cho mình vài món.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Tiêu hỏi Bạch Mộ Tình "Tôi cho tài xế đến đón cô được không?"
Bạch Mộ Tình câm nín, đây là muốn đuổi người sao?
"Em còn có chút việc muốn nói với anh, không gấp."
Thẩm Du ngoắc phục vụ tới, nhỏ giọng gọi món.
Bạch Mộ Tình vẫn luôn nhẫn nại chờ cô gọi xong đồ ăn mới nhẹ nhàng lên tiếng "Tiểu Du, chị biết em giận Mộ Vũ. Nhưng trẻ nhỏ dễ dàng xúc động, cãi nhau ầm ĩ là bình thường, lần sau có cơ hội chị sẽ bảo nó tới xin lỗi em, thấy thế nào?"
Thẩm Du nhấp miệng, không để ý tới ả, chỉ cúi đầu nhìn vào di động của Thẩm Tiêu, sau đó liền nghe được hắn nói "Vậy sau này tôi đem em cô đánh cho một trận, có phải chỉ cần xin lỗi là xong việc hay không?"
Bạch Mộ Tình:......
Thẩm Tiêu lại tiếp lời "Lần tới còn dám khi dễ em gái tôi, liền không đơn giản chỉ là đập nát di động như vậy."
"Anh này, không thể bình tĩnh mà nói chuyện được hay sao?" Bạch Mộ Tình nói.
Thẩm Tiêu cười cười "Như vậy đã tính là rất bình tĩnh."
Thẩm Du trong lòng trộm cười, chỉ bằng khẩu khí này của Thẩm Tiêu, đổi lại cô mà là Bạch Mộ Tình, hẳn đã sớm quay đầu đi rồi, làm gì còn có thể đặt mông ngồi xuống được.
Nhưng Bạch Mộ Tình thì khác, không chỉ ngồi được, mặt ả còn không hề đổi sắc.
Nhìn từ điểm này cho thấy, Bạch Mộ Tình tuyệt đối là người co được dãn được.
Nhà hàng chuẩn bị thức ăn rất nhanh, vừa ngồi một lát mọi thứ đã được dọn lên đầy đủ.
Thẩm Du lúc này cũng đói bụng, cầm lấy dao nĩa liền bắt đầu ăn. Thẩm Tiêu nhìn cô ăn đến gương mặt phình phình, lại nhịn không được hai tay ngứa ngáy. Ngặt nỗi hai người vừa mới hoà hảo cho nên không thể ở bên ngoài làm càn, đành phải từ bỏ.
Bạch Mộ Tình nhìn hai người bọn họ đều ăn thật sự chuyên chú, trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của ả, vì thế liền tìm đề tài nói với Thẩm Tiêu.
"Nghe nói gần đây Thẩm thị đang cùng Tư Đồ tập đoàn và Lê thị cạnh tranh một thương vụ quốc tế?"
Thẩm Tiêu giương mắt nhìn ả "Thì sao?"
"Nghe nói giằng co rất khốc liệt, kỳ thật, anh có nghĩ tới chuyện hợp tác với một bên để đối phó bên còn lại hay không?"
Thẩm Tiêu nhướng mày "Cô còn biết được rất nhiều."
Bạch Mộ Tình cười cười "Thật ra em cũng chỉ nghe nói lại thôi, anh trai em đang làm giám đốc thị trường cho Lê thị, nếu anh có ý này, em có thể giúp đỡ hai bên liên hệ với nhau."
Thẩm Du nghe ả nói xong liền nghĩ, như thế nào lại lòi ra thêm Lê thị? Trước đó cô xem tiểu thuyết, đối với cái tên này không quá ấn tượng, có lẽ nếu có xuất hiện cũng là không quan trọng gì mấy.
Nhưng nghe Bạch Mộ Tình phân tích được đến rõ ràng, Thẩm Du trong lòng ít nhiều cảm thấy bất an, vì vậy liền ngẩng đầu nói với Thẩm Tiêu "Anh, bò bít-tết của anh ngon không? Cho em nếm một chút?"
Thẩm Tiêu nháy mắt liền kích động, đây là đang chủ động yêu cầu hắn đút cho ăn sao?
Vì vậy cho nên Thẩm Tiêu vô cùng nhanh nhẹn xiên một miếng thịt, ở trước mặt Bạch Mộ Tình đang trợn mắt há mồm, vô cùng thuần thục mà đưa vào trong miệng Thẩm Du.