Đối với sở thích đút đồ ăn này của Thẩm Tiêu, Thẩm Du vẫn là trăm lần nghĩ không ra chỗ nào vui vẻ. Ngược lại Thẩm Tiêu mỗi một lần đều hứng thú bừng bừng, có thể nhìn ra được là thật tình yêu thích.
Phỏng chừng mỗi tên xà tinh bệnh đều có chút đam mê kỳ quái đi!
Ngày thường ở nhà bị đút cho ăn Thẩm Du đã cảm thấy thẹn thùng, càng đừng nói ngay tại bên ngoài. Có điều đây là kế sách tạm thời, dưới tình thế cấp bách cô liền nghĩ ra, mục đích chỉ để đánh gãy đề tài vừa rồi, ai ngờ được Thẩm Tiêu lại còn vô cùng phối hợp.
Không chỉ cho "nếm" một lần, còn thêm lần hai, lần ba...quả thực không biết điểm dừng!
Thẩm Du cảm thấy bản thân chính là tự đào hố chôn mình.
Miệng vẫn tích cực mà nhai, Thẩm Du quay đầu liếc Bạch Mộ Tình một cái, phát hiện ả ta vẻ mặt giống như trời sắp sập xuống, hoảng sợ mà nhìn bọn họ.
Có thể đem một ả đàn bà xấu xa dọa thành như vậy, Thẩm Du đột nhiên cảm thấy thực sảng khoái. Sau đó cũng liền không để ý nhiều, rất phối hợp mà chỉ vào đĩa tôm trộn salad trước mặt "Muốn ăn cái kia."
Thẩm Tiêu "ừm" một tiếng, liền duỗi tay gắp đến đút cho cô. Cứ như vậy, anh em hai người ngươi đút ta ăn, cảnh tượng vô cùng hài hoà.
Nhưng dưới góc độ của Bạch Mộ Tình mà nói, đây chính là một hình ảnh phi thường cay mắt!
"Hai người...thường ngày vẫn như vậy sao?" Nụ cười treo ở khoé miệng đã chậm rãi cứng đờ, có thể thấy được Bạch Mộ Tình hiện tại tâm tình cực kỳ không thoải mái.
Thẩm Du chớp chớp mắt "Đúng rồi, làm sao vậy?"
Bạch Mộ Tình nhíu mày "Hai người không cảm thấy như vậy rất kỳ quái sao?"
Thẩm Du trong lòng tuy rằng thực tán đồng, nhưng lúc này mặc kệ Bạch Mộ Tình nói cái gì cô đều phải làm trái lại mới được, vì thế liền đáp "Cũng không có gì kỳ quái, bình thường ở nhà đều là như thế này."
Bạch Mộ Tình che dấu không được sự ghét bỏ cuộn trào trong mắt "Em bao lớn rồi mà còn chờ người đút? Có phải là được chiều quá sinh hư rồi không?"
Thẩm Du ngây ra một lúc sau đó quay đầu nhìn Thẩm Tiêu, chậm rãi cúi đầu, cảm xúc nháy mắt trở nên u ám.
Kỳ thực trong lòng Thẩm Du lúc này đang nhảy nhót, cô quả thực phải tự like cho mình một cái, cảm thấy bản thân rất có tiềm năng diễn bạch liên hoa!
Từ sau khi Thẩm Du xuất hiện, toàn bộ lực chú ý của Thẩm Tiêu đều đặt ở trên người đứa em này, căn bản là lười đi để ý Bạch Mộ Tình. Cho ả về trước ả lại không bằng lòng, lúc này đây không lo ăn cơm còn ở một bên lải nhải không yên, thực sự quá phiền.
Hắn đưa tiếp một viên thịt tôm đi qua cho Thẩm Du, thình lình thấy cô đang uất ức mà cúi đầu liền phát cáu, lập tức ném cho Bạch Mộ Vũ một đôi mắt hình viên đạn.
"Việc này, cô quản được sao?"
Bạch Mộ Tình bị chất vấn đến sững sờ, cảm thấy nam nhân trước mặt quả thật không nói lý. Rõ ràng đáp ứng ra hẹn hò rồi lại đối xử hờ hững, bây giờ còn dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc!
Đúng là đàn ông tồi!
Bạch Mộ Tình trong lòng khó chịu, vì vậy liền biện giải "Không phải, nhưng thử hỏi có ai nuông chiều em gái kiểu như anh sao? Sủng tiểu hài tử cũng nên có mức độ đi chứ!"
Bởi vì lời nói của Bạch Mộ Tình, Thẩm Tiêu đưa thức ăn đến lại một lần nữa bị Thẩm Du cự tuyệt, hắn lúc này cũng là phi thường khó chịu, liền ném cái nĩa lên bàn.
"Tiểu hài tử nhà tôi, tôi thích chiều thế nào liền chiều thế ấy, có liên quan gì đến cô sao?"
Thẩm Du tuy đang cúi đầu nhưng hai tai đều dựng lên nghe lén, trong lòng thầm thưởng cho Thẩm Tiêu một tràng pháo tay. Xà tinh bệnh này dỗi thiên dỗi địa, đến cả đối tượng hẹn hò mà cũng muốn dỗi, tuyệt đối chính là độc thân có năng lực. Cứ như vậy mà làm, Bạch Mộ Tình dù cho da mặt có dày hơn nữa cũng sẽ bỏ chạy. Đến lúc đó cô liền không cần lo lắng vấn đề Thẩm Tiêu hắc hoá.
Tưởng tượng như vậy, Thẩm Du thực sự nhịn không được mà muốn cười. Thế nhưng cô chỉ có thể nhịn, nhịn đến mức hai bả vai run run, không nhìn kỹ còn tưởng rằng đang khóc!
Mà đúng thật như vậy, Thẩm Tiêu vừa liếc mắt nhìn đến cảnh này, lập tức kíp nổ ba trượng, xoay sang trực tiếp đuổi người "Được rồi, hiện tại cô có thể đi."
Hắn sợ lại cùng Bạch Mộ Tình nói tiếp, chính mình sẽ nhịn không được mà động thủ đánh nữ nhân.
Bạch Mộ Tình khó có thể tin trừng to hai mắt, nghĩ thầm tên này chính là bị bệnh tâm thần! Đáp ứng hẹn hò là hắn, hiện tại đuổi người cũng là hắn, quả thực trên trời dưới đất ngộ nghĩnh chẳng ai bằng!
Loại người này, ả thật sự không có biện pháp tiếp tục cùng hắn ngồi chung một chỗ.
Lúc trước Bạch Mộ Tình vẫn còn cảm thấy chính mình nhặt được của hời. Ít nhất Thẩm Tiêu không chỉ có tiền mà còn đẹp mã, quả thực so với Tư Đồ Dật chỉ hơn không kém. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc ả càng ngày càng cảm thấy rằng, Thẩm Tiêu chính là một đống phân heo!
Bạch Mộ Tình thật sự không thể tiếp tục nhịn nhục, nghiến răng nghiến lợi mà mắng "Họ Thẩm điên khùng kia, trên đời này làm gì có anh em nào giống như hai người vậy? Tình lữ còn chưa dính nhau bằng các người, có giỏi sao không dứt khoát yêu nhau luôn cho rồi! Tôi khinh!"
Mắng người xong, Bạch Mộ Tình cầm lấy túi xách, tức muốn trào máu mà đứng dậy rời đi.
Thẩm Du vừa rồi vẫn luôn ngồi bên cạnh xem diễn, giờ phút này lại bị Bạch Mộ Tình mắng cho một phen doạ đến hoảng hồn. Ngay sau đó cô quay đầu nhìn Thẩm Tiêu, phát hiện hắn tuy rằng bị mắng nhưng sắc mặt vẫn như thường, không hề có dấu hiệu phát bệnh, Thẩm Du không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả Thẩm Du vừa ngồi thẳng người dậy, Thẩm Tiêu liền đem một viên thịt tôm đưa qua, ý bảo cô tiếp tục ăn.
"Được rồi, nữ nhân điên kia đi rồi, chúng ta tiếp tục." Ngữ khí thong thả bình thường, một chút cũng không vì Bạch Mộ Tình chửi rủa mà bị ảnh hưởng.
Thẩm Du thật là dở khóc dở cười, mi một tên xà tinh bệnh lại còn dám gọi người khác là nữ nhân điên?
Bất quá, Bạch Mộ Tình bị chọc giận bỏ đi, nhiệm vụ hôm nay của cô coi như thuận lợi hoàn thành. Hơn nữa vừa nãy Bạch Mộ Tình bị dỗi thảm như vậy, trong thời gian ngắn ả sẽ không lại đến tìm Thẩm Tiêu.
Thẩm Du cảm thấy, bằng tính cách của Thẩm Tiêu, chắc chắn chỉ có nữ nhân lòng mang mục đích mới tìm đến hắn, bằng không người thường ai có thể chịu được?
Cả ngày bị bạn trai chọc tức như vậy, điên rồi mới cùng hắn tiếp tục yêu đương!
Bất quá nếu như cô chia rẽ hai người thành công, vậy Thẩm Tiêu về sau có phải sẽ chịu cảnh tuổi già cô đơn cả đời?
A~ chuyện sau này hãy để sau này phiền não đi.
***
Hai người cơm nước xong liền trực tiếp về nhà.
Chú Lý ngồi sẵn ở phòng khách chờ bọn họ, thấy hai người cùng nhau tiến vào liền cười nói "Dùng cơm chưa? Chú có chừa lại một ít đồ ăn."
Thẩm Du lắc đầu, trên người cô còn mặc váy mới cho nên cử động không quá thuận tiện, vì vậy trực tiếp về phòng thay đồ.
Thẩm Tiêu đem áo khoác ném sang một bên, cởi bỏ hai cúc áo, giày cũng không tháo đã trực tiếp nằm lên sô-pha, sau đó nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà mà phát ngốc. Tâm tình thoạt nhìn còn rất không tồi.
Chú Lý lấy dép lê tới cho hắn, ngồi xổm bên cạnh mà cười ha hả "Làm lành rồi sao?"
Thẩm Tiêu liếc mắt một cái, hừ ra tiếng xem như đáp lại.
Chú Lý yên tâm gật đầu "Làm lành rồi thì tốt, tiên sinh về sau đừng lúc nào cũng bắt nạt tiểu thư, kể cả mèo con nóng giận lên cũng biết cào người. Tôi nói cho tiên sinh nghe, tiểu thư đêm nay kỳ thật không định ra ngoài đâu."
Thẩm Tiêu nheo nheo mắt, ngẩng đầu lên hỏi "Như thế nào?"
"Tiểu thư đang giận mà tiên sinh còn cố ý khiêu khích, cùng nữ nhân hẹn hò cái gì chứ, tiểu thư chịu đi tìm tiên sinh mới là lạ. Sở dĩ sau đó ra ngoài tìm gặp tiên sinh là do nghe tôi nói thêm vài câu..."
Chú Lý nói những lời này, thần sắc vô cùng đắc ý.
Thẩm Tiêu chống tay ngồi dậy "Chú nói cái gì?"
Chú Lý trộm nhìn cầu thang, xác định bên kia không có động tĩnh mới nhỏ giọng nói với Thẩm Tiêu "Tôi nói là, buổi tối nhìn thấy tiên sinh đứng trước cửa phòng tiểu thư hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không làm liền quay trở về phòng."
Thẩm Tiêu vẻ mặt không thể hiểu được mà hỏi "Tôi vì cái gì muốn đứng trước cửa phòng nó?"
Chú Lý quả thật hận sắt không thể rèn thành thép!!!
"Đương nhiên là vì muốn tiểu thư mềm lòng rồi, tôi vừa nói vậy tiểu thư liền thay đổi chủ ý chạy đi tìm tiên sinh, như vậy nói xem có hữu dụng hay là không?"
"......"
Chú Lý lắc đầu "Tiên sinh phải học cách dỗ dành hài tử nhiều lên mới tốt."
Thẩm Tiêu lấy ra bao thuốc, châm một điếu sau đó thực ghét bỏ mà nói "Rảnh rỗi đi dỗ hài tử làm cái gì? Tôi chỉ cần dỗ tiểu hài tử trong nhà là được rồi!"
Chú Lý:....
Hoá ra tiểu hài tử trong nhà liền không phải là hài tử!
Lúc này, một con mèo đen toàn thân ưu nhã đang di chuyển lại đây, nó nhẹ nhàng nhảy lên sô pha sau đó gác đến trên đùi Thẩm Tiêu. Husky theo sau cũng định nhảy lên, nhưng nhìn đến người ngồi trên sô-pha lại không dám nữa, chỉ có thể yên phận đứng ở bên cạnh vẫy đuôi.
Phỏng chừng là vì được Thẩm Tiêu mua về cho nên mèo đen đối với hắn rất có hảo cảm, luôn là muốn cùng Thẩm Tiêu thân cận, đáng tiếc lần nào cũng đều bị hắn ghét bỏ. Lúc ấy mua mèo vốn dĩ chỉ là trò đùa nhất thời, hắn cũng không phải thật sự thích mèo.
"Cút ngay, mày là giống cái đừng có chạm vào tao." Thẩm Tiêu chán ghét phất tay đuổi Tiểu Bạch đi.
Chú Lý:.......
Thẩm Du đổi quần áo xong, nhẹ nhàng mà chạy xuống lầu, trước hết đi vào trong bếp rót ly nước trái cây sau đó mới bưng ra phòng khách, vừa uống vừa cùng chú Lý trò chuyện.
"Đêm nay chú nấu chè phải không?"
"Đúng vậy, tiểu thư muốn ăn sao? Để chú đi hâm nóng."
Thẩm Du quay đầu lại nhìn Thẩm Tiêu, hỏi "Anh, ăn chè không?"
Thẩm Tiêu bĩu môi "Chỉ có tiểu hài tử mới thích ăn đồ ngọt."
Thẩm Du liền cười tủm tỉm nói với chú Lý "Cho cháu hai chén."
Thẩm Tiêu:......
Mấy ngày vừa rồi Thẩm Du lúc nào cũng uể oải ỉu xìu, không có sinh khí, hôm nay rốt cuộc khôi phục bộ dáng hi ha cười đùa, cái này làm cho hai người còn lại rất là vui vẻ, chỉ muốn cố gắng duy trì thật tốt nụ cười này mà thôi.
Chú Lý đi vào phòng bếp lấy chè, Thẩm Du liền đặt ly nước xuống, sau đó bế mèo đen lên ngồi vào sô-pha, lại để cho mèo nằm trên đùi mình.
Thẩm Tiêu lẳng lặng mà nhìn một loạt động tác của Thẩm Du.
"Làm gì vậy?" Hắn hỏi.
Thẩm Du buồn cười, trả lời "Vuốt lông mèo."
Nói xong liền bắt đầu vuốt. Nhìn bộ dáng thoải mái hưởng thụ của nó, Thẩm Du lúc này cũng là đầy mặt thoả mãn.
Thẩm Tiêu ngậm thuốc lá, nghiêng đầu quan sát. Qua một hồi, hắn đột nhiên đứng dậy di chuyển đến bên người Thẩm Du, vén tay áo lên sau đó duỗi tay xoa xoa đầu cô.
Thẩm Du lúc này tóc đang buộc lại, bị Thẩm Tiêu xoa nhẹ vài cái lập tức xù thành tổ chim, cô kỳ quái mà ngẩng đầu nhìn hắn "Anh làm gì vậy?"
Thẩm Tiêu trông thấy Thẩm Du y như bà điên, nhịn không được thấp thấp cười ra tiếng "Em vuốt mèo, anh vuốt em."
"......"
Lời này nghe ra vì cái gì cảm thấy quái quái?
Thẩm Du giãy giụa mà chụp bay tay hắn, nhưng Thẩm Tiêu chính là không mảy may dao động, tiếp tục hào hứng mà vuốt tới vuốt lui.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, tóc của tiểu hài tử thực mềm, sờ vào thực thoải mái.
Thẩm Tiêu thình lình nhớ tới đêm nay Bạch Mộ Tình nói với hắn "Họ Thẩm điên khùng kia, trên đời này làm gì có anh em nào giống như hai người vậy? Tình lữ còn chưa dính nhau bằng các người, có giỏi sao không dứt khoát yêu nhau luôn cho rồi! Tôi khinh!"
Yêu nhau? Cùng tiểu hài tử nhà mình yêu nhau? Vui đùa cái gì vậy!
Hài tử trong nhà chính là để chơi, không phải để yêu.
Lại nói, hắn mỗi ngày đi làm kiếm tiền, tan tầm về nhà trêu ghẹo Thẩm Du, căn bản là không cần yêu đương.
Thẩm Tiêu trong lòng khinh thường mà nghĩ, Bạch Mộ Tình kia quả nhiên là nữ nhân điên, về sau vẫn nên ít cùng cô ta lui tới thì hơn. Quan trọng nhất là, tiểu hài tử nhà hắn không thích!
Nghĩ một hồi, Thẩm Tiêu lại cúi đầu nhìn Thẩm Du, tức khắc cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, có loại cảm giác muốn đem người kéo vào trong lòng ngực mà hung hăng xoa một hồi.