Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 40: Hôn một cái



Trước kia hai anh em giận dỗi đều nhờ chú Lý ở giữa chu toàn hoà giải. Lần vừa rồi chiến tranh lạnh cũng là do một câu lừa gạt được Thẩm Du, nên mới thành công khiến cho hai người làm hoà.

Nhưng lần này bơ nhau đã mấy ngày, chú Lý lại là hữu tâm vô lực giúp không được gì. Bởi vì chú Lý sinh bệnh.

Ngày thường tự xưng là thân cường thể kiện, ở đợt khí lạnh đầu tiên năm nay, chú Lý đã quang vinh mà nằm xuống, nằm đến dứt khoát quyết đoán, không mang theo một tia do dự nào.

Chú Lý sợ lây cảm cho hai anh em, liền đem chính mình nhốt ở trong phòng, trừ bỏ ăn cơm với đi vệ sinh, thời gian còn lại tuyệt không ra tới.

Chưa kể còn thực chu đáo mà thuê thêm một người giúp việc đến nấu cơm.

Thẩm Du cảm thấy, người này trình độ làm cơm thật sự không bằng 1% công lực của chú Lý, khẩu vị của cô sớm đã bị dưỡng đến hư.

Tuy rằng còn đang chiến tranh lạnh, nhưng chỉ cần buổi tối Thẩm Tiêu ở nhà, Thẩm Du đều sẽ ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn mà chờ. Sau đó hai người cùng nhau dùng cơm, chỉ là toàn bộ quá trình đều không mở miệng, như là đang diễn kịch câm.

Thẩm Tiêu trước kia sẽ còn mạnh mẽ mà đút đồ ăn, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, chỉ cần chính hắn cao hứng liền tốt. Nhưng gần đây Thẩm Tiêu giống như cũng bị Thẩm Du lăn lộn đến sợ, khí thế suy giảm, lúc này không hề dám làm bất luận cái gì quá khích.

Hôm nay Thẩm Tiêu về muộn, ngay lúc Thẩm Du cho rằng hắn đi ăn tối xã giao ở bên ngoài thì đối phương lại trở về. Thẩm Du cũng chỉ có thể đi lấy thêm một chén cơm cho hắn.

Sau đó cô liền phát hiện, hôm nay Thẩm Tiêu đặc biệt kỳ quái.

Chiến tranh lạnh kỳ thật chỉ do một mình Thẩm Du đơn phương duy trì, Thẩm Tiêu bình thường chỉ cần ở nhà cũng sẽ không bao giờ từ bỏ ý định mà nghĩ cách dụ cô mở miệng. Có lúc thì lấy husky ra doạ, có lúc thì lấy Tiểu Bạch ra doạ, hôm qua còn liên luỵ thêm cả chú Lý. Nói nếu Thẩm Du lại còn không để ý tới hắn, hắn liền làm cho chú Lý thân đang mang bệnh đi ra ngoài sân hóng mát.

Nghe được lời uy hiếp thiếu não như vậy, Thẩm Du đến liếc mắt cũng không thèm.

Nhưng mà hôm nay kể từ sau khi tiến vào cửa, Thẩm Tiêu liền vẫn luôn thực an tĩnh. Hắn không hề tìm các loại lý do bức cô nói chuyện, chỉ là dùng một ánh mắt vô cùng kỳ quái mà nhìn cô. Giống như Thẩm Du vừa mọc thêm ngón tay hoặc là thiếu đi một con mắt.

Loại tình huống này chưa bao giờ xảy ra.

Thẩm Du bị ánh mắt quỷ dị kia nhìn đến ngứa ngáy, nhưng hiện tại vẫn còn đang gây nhau, thực không tiện hỏi hắn rốt cuộc đang xem cái gì. Cô đành đem cảm giác kỳ quái đó nghẹn ở trong lòng, thật sự khó chịu.

Bàn cơm tối nay có cá hầm cay, dì giúp việc hẳn là đã dùng hơn nửa lọ ớt bột, mặt trên dày đặc một tầng đỏ choé.

Thẩm Du nhớ rõ Thẩm Tiêu chỉ ăn được ít cay, ngày thường chú Lý nấu ăn cũng là thiên thanh đạm, cho dù có món cay cũng không cho nhiều ớt.

Lúc này, đĩa cá hầm cay kia lại vừa vặn đặt ở trước mặt Thẩm Tiêu, giống như đang yên lặng mà khiêu khích hắn.

Thẩm Du nhìn thoáng qua, vẫn là có chút không đành lòng, bèn đứng lên đem đĩa cá kéo đến chỗ mình.

Cô nhưng thật ra không ngại ăn cay.

Chờ sau khi đem đồ ăn dời đến trước mặt mình xong, Thẩm Du giương mắt liền thấy Thẩm Tiêu đang dùng vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn cô, giống như vừa rồi cô đã chuyện gì thương thiên hại lý trời đất không dung vậy.

Nhịn rồi lại nhịn, Thẩm Du rốt cuộc nhịn không được nữa mà mở lời "Anh rốt cuộc đang nhìn cái gì?"

Thẩm Tiêu cảm xúc rõ ràng không đúng, nhưng cái gì cũng không chịu nói, chỉ lắc đầu, bưng chén cơm lên lùa hai đũa. Hắn thế nhưng chưa kịp phát hiện Thẩm Du vừa rồi đã chủ động nói chuyện với mình.

Bởi vì lúc này nội tâm Thẩm Tiêu giống như một nùi len sợi bị mèo cào qua, lộn xộn tìm không thấy manh mối.

Trước đó hắn không hướng đến phương diện này mà suy xét, cho nên rất nhiều chi tiết đều bị xem nhẹ.

Tỷ như, rõ ràng giận hắn, lại còn chờ hắn trở về cùng nhau ăn cơm. Rõ ràng chiến tranh lạnh, lại luôn trộm dùng đôi mắt nhỏ mà ngắm nhìn hắn. Vừa mới rồi càng là săn sóc tận tình, biết hắn không ăn được cay, liền đem thức ăn dời sang bên kia...

Nếu không phải được trợ lý Đỗ nhắc nhở, những chi tiết này hắn sợ là vĩnh viễn đều không phát hiện.

Thẩm Tiêu bưng chén, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm khái.

Từ khi ba mẹ đi rồi, sinh hoạt của hắn liền biến thành đơn sắc đơn màu, mỗi ngày lặp lại công việc buồn tẻ nhạt nhẽo, áp lực càng lúc càng lớn. Mãi cho đến khi hắn phát hiện, ngẫu nhiên trêu đùa tiểu hài tử nhà mình, thế nhưng có thể làm hắn tâm tình sung sướng, áp lực giảm đi.

Lúc sau, hắn liền bắt đầu biến đổi biện pháp không ngừng trêu chọc Thẩm Du. Trong mắt Thẩm Tiêu, đây không chỉ là em gái hắn mà còn là một vật sở hữu do ba mẹ để lại cho hắn.

Nhưng hôm nay đột nhiên có người lại nói rằng, vật sở hữu này hẳn là yêu thích hắn rồi?

Nghĩ đến khả năng này, cả buổi chiều hôm nay Thẩm Tiêu đều là ngây ngốc không yên.

Về nhà trộm quan sát một hồi, hắn lại phát hiện sự thật so với suy đoán đúng là không sai biệt lắm. Thẩm Tiêu bỗng dưng có chút rối rắm.

Khó trách Thẩm Du từ lúc bắt đầu liền đối với sự xuất hiện của Bạch Mộ Tình phi thường bài xích. Tiểu nữ sinh đều thích gặp người nổi tiếng, Thẩm Du lại không, thậm chí còn năm lần bảy lượt tỏ vẻ bản thân cực kỳ không thích Bạch Mộ Tình.

Mới đầu hắn còn tưởng Thẩm Du tính cách biệt lập, lại chưa từng nghĩ tới, tiểu hài tử nhà hắn chính là đem Bạch Mộ Tình xem như tình địch mà đối đãi...

Thẩm Tiêu lại lùa một ngụm cơm, cau mày mà nhìn Thẩm Du đang ngồi phía đối diện.

Hắn đối với các loại nan đề trước nay đều là giải quyết vô cùng thành thạo, nhưng hôm nay hắn bỗng nhiên phát hiện, vấn đề này có điểm khó chơi. Loại tình huống này Thẩm Tiêu cũng không biết phải nên xử lý thế nào cho phải.

Cuối cùng, Thẩm Tiêu bất đắc dĩ mà nghĩ, nếu đã không biết, vậy tạm gác lại đi, nói không chừng ngày nào đó vấn đề này liền tự động được giải?

***

Bữa cơm này, Thẩm Du ăn đến phi thường không dễ chịu, bởi vì Thẩm Tiêu lại bắt đầu không thể hiểu được mà phát bệnh.

Suốt từ đầu đến cuối, hắn luôn là lấy các loại ánh mắt mà đánh giá cô, nhìn đến lông tơ Thẩm Du đều phải dựng đứng, hận không thể ném chén cơm xuống bỏ chạy về phòng.

Bất quá cuối cùng Thẩm Du vẫn căng da đầu ăn xong một bữa, không có chạy trốn.

Là bởi vì sau đó cô còn có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng: cơm nước xong phải dẫn husky ra ngoài đi tè.

Đây vốn là công tác hàng ngày của chú Lý, nhưng chú Lý gần đây triền miên nằm trên giường bệnh, việc này liền gieo đến trên đầu cô. Bởi vì bọn họ cũng không dám trông cậy vào chuyện nhờ vả Thẩm Tiêu, hắn không đem husky đi nướng đã là quá tốt!

Ăn cơm xong, Thẩm Du mặc áo khoác vào, lại tròng lên dây xích cho husky. Nhị Cẩu Tử có vẻ biết cô muốn làm cái gì, hưng phấn đến không ngừng nhảy tới nhảy lui.

Thẩm Tiêu xỏ dép lê, theo cô đi ra tới bậc thềm.

"Muốn đi đâu?" Hắn thuận miệng hỏi, cũng không hi vọng Thẩm Du sẽ trả lời.

Kỳ thật vừa rồi ở bàn cơm Thẩm Du đã mở miệng, chỉ là hắn ngay lúc đó tâm lý hoạt động quá mức kịch liệt, cho nên mới không chú ý tới.

Thẩm Du thay giày, nghe hắn hỏi chuyện chỉ ngắn gọn phun ra một câu "Dắt chó đi tè."

Sau đó liền mang husky ra cửa.

Kết quả đi không bao xa liền phát hiện Thẩm Tiêu thế nhưng lại lẽo đẽo đi theo. Thẩm Du khó hiểu mà quay đầu lại nhìn hắn.

Thẩm Tiêu ho nhẹ một tiếng "Anh ra đây tản bộ thôi."

"......"

Mịa nó, mùa đông đi ra tản bộ, sở thích thật là nhàn hạ tao nhã!

Husky vừa ra khỏi cửa lập tức hưng phấn ngửi ngửi khắp nơi, gặp được gốc cây quen thuộc, nó liền vui vẻ nhấc chân. Tư thế quá kia mức bất nhã, Thẩm Tiêu nhịn không được mà nhíu mày.

Sau đó trong lúc lơ đãng, hắn vô tình nhìn đến tiểu đệ đệ của husky. Thẩm Tiêu ngây người một lúc, lập tức duỗi tay đem dây dắt chó đoạt lấy, ác thanh ác khí mà nói "Đưa cho anh cầm. Em, quay mặt chỗ khác."

Thẩm Du không hiểu ra sao, hôm nay người này thật sự là quá kỳ quái.

"Lý do?"

Thẩm Tiêu quay đầu lại trừng cô một cái "Nó là chó đực!"

"......"

Bởi vì husky là con đực, cho nên cô không thể nhìn nó đi tè?

Xà tinh bệnh này rốt cuộc là mạch não dạng gì a!

Thẩm Du trộm lườm hắn, sau đó đem túi nilon đen cùng xẻng nhỏ trên tay nhét cho Thẩm Tiêu.

"Nếu đã như vậy, cái này anh cũng cầm lấy đi. Husky là con đực, em giúp nó hốt phân cũng không quá thuận tiện."

Thẩm Tiêu:......

Cuối cùng, bởi vì không thích em gái nhà mình tiếp xúc với quá nhiều giống đực, đường đường là chủ tập đoàn Thẩm thị - tiểu thuyết đại vai ác, liền chịu thương chịu khó mà bắt đầu hành nghề nhân viên dọn phân.

Thời tiết rất lạnh, người ra ngoài tản bộ gần như không có, trên cơ bản đều là dắt chó đi giải quyết nỗi buồn giống như bọn họ.

Hai người dọc theo vành đai xanh mà đi, được một chốc, Thẩm Tiêu bỗng nhiên đứng sững, quay đầu lại mà nhìn người bên cạnh "Em mới vừa cùng anh nói chuyện?"

Thẩm Du trợn trắng mắt "Anh hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Y như là mất hồn!"

Thẩm Tiêu xấu hổ mà dời tầm mắt, giả vờ chính mình không nghe được vấn đề này.

Hai người dừng lại trước thảm cỏ, husky mỗi lần đều phải lại đây chơi một hồi rồi mới chịu về. Thẩm Du hiểu nó quá rõ, vì vậy nên đành cùng với Thẩm Tiêu đi vào trong mái hiên ngồi một hồi.

Thẩm Tiêu sau khi đặt mông xuống liền vỗ vỗ vị trí bên người, Thẩm Du do dự vài giây sau đó cũng đi qua theo.

Thẩm Tiêu cúi đầu nhìn, phát hiện trừ bỏ thích cùng hắn lạnh nhạt ra, tiểu hài tử nhà hắn tính tình quả thực rất mềm, ngày thường mặc hắn nặn tròn bóp dẹp đều không nổi giận.

Lúc này, gió lại bắt đầu nổi lên, đem mái tóc dài của Thẩm Du thổi loạn thành một đoàn. Thẩm Tiêu duỗi tay giúp cô vuốt vuốt, lại nâng tay lên đáp trên vai cô, đem người gom sát vào bên mình.

Hắn lại nhìn chằm chằm Thẩm Du một hồi, bỗng nhiên nói "Cuối tuần anh phải đi tham gia yến hội, bàn chuyện làm ăn."

Thẩm Du giương mắt, an tĩnh mà chờ câu tiếp theo.

"Yến hội cần phải dẫn theo bạn gái, anh định mang Bạch Mộ Tình đi."

Vừa nghe đến cái tên này, Thẩm Du liền xụ mặt. Trong lòng cô khó chịu mà nghĩ: như thế nào lại là ả?

"Lần trước ở quán ăn chị ta tức giận như vậy, lần này vẫn còn đồng ý làm bạn gái anh sao?"

Thẩm Tiêu chớp mắt, đắc ý gật đầu "Bạch Mộ Tình đáp ứng rồi."

"......"

Tại sao Bạch Mộ Tình cứ âm hồn không tan như vậy, vừa không lưu ý một chút ả lại lên sàn rồi!

Thẩm Tiêu nhìn sắc mặt Thẩm Du đều phải biến đen, trong lòng càng thêm khẳng định. Thẩm Du quả nhiên thực để ý Bạch Mộ Tình, vừa nghe đến tên sắc mặt liền biến.

"Có thể không mang chị ta đi sao?" Thẩm Du nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Tiêu ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, thử thăm dò "Nhưng anh cần có bạn gái đi cùng."

Thẩm Du chớp chớp mắt, thực mau liền phản ứng lại, cười nói "Em có thể làm bạn gái của anh nha~ Em lại còn biết khiêu vũ, sẽ không làm anh mất mặt!"

"......"

Thẩm Du thấy hắn không trả lời, bèn nói thêm "Thế nào, cho em theo mở rộng tầm mắt đi, tăng thêm kiến thức cũng được mà."

Trước ngày hôm nay, nếu Thẩm Tiêu nghe được lời này, khẳng định sẽ đơn thuần mà cảm thấy Thẩm Du chỉ là tuổi nhỏ ham chơi.

Nhưng hiện tại hắn mơ hồ đoán được tâm tư của đứa nhỏ này rồi, nghe ra câu nào cũng đều mang hàm nghĩa khác.

"Thật sự rất muốn đi?" Hắn quyết định dò xét một chút.

Thẩm Du không nghi ngờ gì, liên tục gật đầu "Muốn đi."

Thẩm Tiêu liền chỉ chỉ vào má mình mà nói "Nếu muốn đi, tới đây hôn anh một cái?"

Lần trước bởi vì hắn nói câu đó cho nên Thẩm Du mới bỗng nhiên phát giận, hiện tại hắn lại lấy ra dùng.

Nhưng yêu cầu này ở trong mắt Thẩm Du, đơn thuần chỉ là xà tinh bệnh quá mức cố chấp mà thôi, lần trước không chịu hôn hắn, hắn thế nhưng nhớ đến tận bây giờ!

Thẩm Du trong lòng cân nhắc một chút, cảm thấy lần này chính mình cần thiết phải đi, bằng không Bạch Mộ Tình nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội.

Vì thế trái phải nhìn nhìn, sau khi xác định xung quanh không có ai, Thẩm Du duỗi cổ chu miệng mà hôn lên mặt Thẩm Tiêu một cái.

"Chụt~"

Thẩm Tiêu:......

Tiểu hài tử quả nhiên là thích hắn!!!

———

*Bộ này dịch tới chap 50 (bản gốc hiện đang hơn 80c rồi) mình sẽ đào thêm hố mới. Hic hic. Nhưng mà vẫn đảm bảo mỗi ngày đều có chương mới nha. Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.