Lúc Hứa Kỳ nói có chuyện muốn tâm sự lại còn hẹn gặp sau giờ tan học, Thẩm Du trong lòng kỳ thật có chút e ngại. Sợ đến lúc đó Hứa Kỳ lại nói với cô mấy lời kỳ quái, như vậy cảm thấy quá thẹn.
Tuy rằng hai mươi tuổi không tính là nhỏ, nhưng trước mắt Thẩm Du cũng không định yêu đương. Ít nhất trước khi thành công xoay chuyển vận mệnh cho Thẩm Tiêu, cô tuyệt đối không nghĩ đến chuyện tình cảm.
Đối mặt với tên anh trai tuỳ thời tuỳ chỗ có thể phát bệnh cô đã rầu thúi ruột, nơi nào còn có tâm tư suy xét hẹn hò?
Cũng may Hứa Kỳ không có nói gì kỳ quái.
"Nhạc kịch lần này vai chính là một vũ sư lớn lên trong nghịch cảnh, anh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy em phi thường thích hợp. Em là sinh viên khoa diễn xuất mà khả năng vũ đạo lại tốt như vậy, ekip bên này đều hi vọng có thể mời em tham gia."
Thẩm Du nhíu mày "Nhưng tôi không có kinh nghiệm biểu diễn nhạc kịch, trước đây kiểm tra cuối kỳ chỉ có thử qua một lần, hơn nữa học kỳ này môn học còn khá nhiều. Thật sự không biết có thể thu xếp được thời gian hay không."
"Yên tâm, em chỉ cần đáp ứng tới diễn, việc khác anh đều có thể sắp xếp để mọi người phối hợp theo, chủ yếu bộ nhạc kịch này sẽ đem đi thi đấu quốc gia, cho nên mỗi nhân vật đều cần phải tìm được diễn viên thích hợp nhất."
Thẩm Du có chút khó xử.
Kỳ thật nếu theo như lời Hứa Kỳ nói, cô còn cảm thấy khá hứng thú, nhân cơ hội này có thể trau dồi thêm kĩ thuật diễn, nhưng chỉ sợ thời gian sắp xếp sẽ có xung đột.
"Có thể suy xét vài hôm hay không?"
Hứa Kỳ hai mắt sáng lên, vội vàng gật đầu "Có thể có thể, mọi người đều thật tình hy vọng em đồng ý gia nhập!"
"Tôi sẽ thận trọng cân nhắc."
Hai người vừa vặn rời khỏi khu dạy học, Thẩm Du liền muốn cùng Hứa Lỳ nói lời từ biệt, chính mình đi đón xe. Không ngờ Hứa Kỳ còn vô cùng nhiệt tình mà nói muốn tiễn cô đi đến trạm xe bus, trên đường thuận tiện có thể giảng thêm một chút về cốt truyện.
Thẩm Du cảm thấy đối phương chân thành đề nghị như vậy, cũng khó mà từ chối, đành phải gật đầu đáp ứng.
Cô thực lòng hoài nghi độ tin cậy trong lời kể của Lý Dực Dực, nói Hứa Kỳ sư huynh rất cao lãnh, không thích tiếp xúc với người khác sao? Nhưng nam sinh trước mặt rõ ràng nhiệt tình đến doạ người, chẳng lẽ cũng là bị xuyên qua đổi hồn?
Bất quá cách kể chuyện của Hứa Kỳ quả thực rất hấp dẫn, Thẩm Du nghe qua liền hiểu, hơn nữa nhân vật này còn phi thường có tính khiêu chiến, cô cũng nguyện ý thử một lần xem sao.
Lúc này hoàng hôn xế bóng, làm cho con đường dưới chân hai người họ tản ra vầng sáng màu cam ấm áp.
Thẩm Du đối diện với ánh mặt trời, trước mắt càng là một mảnh sáng ngời. Cô giơ tay lên chắn một chút, sau đó liền nhìn thấy chiếc xe thể thao đang dừng ở giao lộ phía trước, cảm giác thực quen mắt.
Dáng người đứng bên cạnh đó càng quen hơn.
Thẩm Du vội vàng bỏ lại Hứa Kỳ phía sau, nhanh chân hướng đến chiếc xe kia mà chạy. Hứa Kỳ ngây ra một lúc rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Thẩm Tiêu vốn dĩ lái xe vào tận sân trường, lúc trước đón đưa Thẩm Du hắn đều dừng ở đó đợi. Nhưng vừa rồi hắn lại bắt gặp Thẩm Du cùng nam sinh nọ sóng đôi đi ra ngoài, chỉ có thể chạy vòng trở về, đứng ở giao lộ mà chờ.
Sợ Thẩm Du không thấy được, Thẩm Tiêu còn đặc biệt cẩn thận mà bước xuống xe, vừa hút thuốc vừa đợi.
Hắn ngược lại muốn nhìn thử xem, là cái dạng dã nam nhân nào dám đến trêu chọc tiểu hài tử nhà hắn.
Vừa rồi ánh mắt đầu tiên nhìn đến người này, Thẩm Tiêu xác thật thiếu chút nữa giận đến bốc hoả. Nhưng thực mau sau đó, hắn liền bình tâm trở lại.
Người tiểu hài tử yêu thầm rõ ràng là hắn, như thế nào còn có thể cùng nam nhân khác yêu đương đâu, khẳng định là tên kia chủ động dây dưa!
Nghĩ vậy, Thẩm Tiêu liền đem thuốc ngậm lên miệng, bắt đầu xắn tay áo. Nếu lát nữa đối phương quá xảo quyệt mà nói, hắn không ngại trước hết đem người đánh một đốn rồi mới tính tiếp.
Thẩm Tiêu vừa xắn tay áo xong, Thẩm Du đã phát hiện ra hắn, sau đó vui vẻ vô cùng mà chạy lại đây.
Vốn dĩ cả người đều sắp nổ tung, sau khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thẩm Du, hắn thế nhưng vô cùng thần kỳ mà dần dần bình ổn. Chỉ là nhìn đến tên nam nhân lẽo đẽo theo sau, Thẩm Tiêu vẫn có cảm giác ngứa tay muốn đánh người.
Có điều, người này thoạt nhìn có chút quen mắt, hình như đã từng gặp qua.
Thẩm Du đến gần, không cấm kinh ngạc mà thốt lên "Anh, sao hôm nay lại đến đây?"
Thẩm Tiêu dựa vào thân xe, miệng ngậm điếu thuốc, khốc khốc trả lời "Tiện đường tới đón mà thôi, tên kia là ai?"
Hắn hỏi như vậy, Thẩm Du mới phát hiện Hứa Kỳ cũng đi theo lại đây, cô có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên vẫn thuận miệng giới thiệu.
"Đây là anh tôi, Thẩm Tiêu. Anh, đây là sư huynh khoa đạo diễn trường em, Hứa Kỳ."
Hứa Kỳ nhỏ hơn Thẩm Tiêu vài tuổi, nghe Thẩm Du giới thiệu xong, vội vàng tiến lên nói "Thẩm ca, chào anh."
Thẩm Tiêu vừa nghe lời này, lập tức nhíu mày ghét bỏ "Ai là anh của cậu?"
"......"
Thẩm Tiêu từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, Hứa Kỳ tuy rằng rất cao, nhưng vì thân thể quá mức đơn bạc, đứng cạnh Thẩm Tiêu so ra chỉ giống như con gà bệnh mà thôi, hắn một tay là đã có thể đem người vặn gãy.
"Từ từ, cậu họ gì? Hứa?" Thẩm Tiêu hỏi ngược lại.
Hứa Kỳ gật gật đầu.
Lại nghe Thẩm Tiêu giống như thẩm vấn phạm nhân mà hỏi "Hứa Dũng Châu là gì của cậu?"
Hứa Kỳ có chút kinh ngạc, vội vàng trả lời "Đúng là gia phụ."
Thẩm Tiêu nghe xong bỗng nhiên đắc ý, ho khan hai tiếng.
"Tôi và ba cậu coi như cùng thế hệ, ngày thường gặp mặt đều gọi một tiếng Hứa ca."
Thẩm Du ngẩng đầu nhìn, không biết Thẩm Tiêu vì cái gì đột nhiên nói ra chuyện này, bèn hỏi "Là vậy sao?"
Thẩm Tiêu khó được mấy khi rất chi tốt bụng mà giảng giải "Đúng, nếu anh và ba cậu ta đã là quan hệ huynh đệ, Hứa Kỳ theo vai vế phải gọi anh một tiếng Thẩm thúc, âu cũng hợp lẽ." Dứt lời, hắn còn nhìn về phía Hứa Kỳ, cười như không cười mà nói "Kêu một tiếng nghe chơi?"
Thẩm Du:......
Hứa Kỳ:......
Thẩm Tiêu nói xong liền cắm tay vào túi, thong thả chờ đợi đối phương phản ứng.
Hứa Kỳ quả thực không nghĩ Thẩm Tiêu cùng ba mình lại còn có một tầng quan hệ như thế này, cũng không dám có ý kiến, chỉ có thể căng da đầu mà hô "Chào Thẩm thúc."
Thẩm Tiêu vừa lòng gật gật đầu, sau đó đem Thẩm Du kéo đến bên cạnh.
"Cậu gọi tôi là Thẩm thúc, vậy em gái tôi phải xưng như thế nào?"
Hứa Kỳ đầu đầy hắc tuyến, không quá tình nguyện mở miệng, nhưng ánh mắt Thẩm Tiêu vô cùng áp bách, làm người hít thở không thông. Vì vậy Hứa Kỳ đành mang theo ngữ khí thăm dò mà hỏi nhỏ "Gọi là dì?"
Thẩm Du "phụt" cười ra tiếng, không nhịn được liền đấm ngực Thẩm Tiêu thùm thụp, cất giọng kháng nghị "Làm gì khoa trương như vậy, nghe già chết được!"
Hứa Kỳ đột nhiên cảm thấy bản thân có chút đáng thương, hai người này không những coi mình như con cháu, lại còn trực tiếp làm như hắn chết rồi!
"Cháu bên kia còn có chút việc, xin phép về trước, Thẩm Du, đừng quên trở về suy xét rõ ràng." Hứa Kỳ có chút rầu rĩ lên tiếng.
Thẩm Du vội vàng gật đầu.
Hứa Kỳ nói xong, ba chân bốn cẳng liền muốn bỏ chạy, rất sợ đứng thêm hồi lâu sẽ bị Thẩm Tiêu ăn đến xương cốt cũng không chừa.
Kết quả Thẩm Tiêu lại đem người gọi trở về "Lần sau nhìn thấy em gái của Thẩm thúc, nhớ phải gọi dì."
Hứa Kỳ:......
***
Đem người không liên quan đuổi đi rồi, một cổ khí nghẹn ngang cổ Thẩm Tiêu mới chậm rãi thông thuận, sau đó hắn bảo Thẩm Du lên xe.
Đặt mông ngồi xuống xong, hắn cũng không nóng vội quay về nhà mà là trước tiên thẩm vấn "Em như thế nào lại thân cận với người của Hứa gia? Tên đó bảo em suy xét cái gì?"
Thẩm Du nhíu mày "Ở trong yến hội gặp qua một lần, hôm nay Hứa Kỳ muốn em tham gia một bộ nhạc kịch cho nên mới tìm đến nói chuyện."
Thẩm Tiêu đỡ tay lái, hất cằm nhìn cô "Thật sự?"
Thẩm Du gật đầu "Vô cùng xác thực."
Thẩm Tiêu lúc này mới ngồi thẳng dậy, khởi động xe chạy đi. Chờ đến lúc ra tới đại lộ, hắn lại đột nhiên mở miệng "Đã nói em còn là tiểu hài tử, lại cứ nhất nhất không phục."
Thẩm Du dẫu môi, một bộ không thể hiểu được "Là sao?"
Thẩm Tiêu bày ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy "Em còn nhỏ, cảm tình không đủ vững bền, vấn đề này thế nhưng cần được khắc phục. Mặc kệ là yêu công khai hay yêu thầm đều phải hết sức chung tình, phải đến nơi đến chốn có hiểu không?"
"......"
Thành thật mà nói, hắn nói nhiều như vậy, một chữ Thẩm Du cũng nghe không hiểu!
Cái gì công khai cái gì yêu thầm, có cọng lông nào liên quan đến cô đâu?
Thẩm Tiêu thừa lúc dừng chờ đèn đỏ lén nhìn Thẩm Du một cái, sau đó ghét bỏ nghĩ thầm, tiểu hài tử nhà hắn thế nhưng còn có thuộc tính tệ hại đến như vậy! Nếu đã yêu thầm hắn liền phải chuyên tâm mà yêu thầm, cư nhiên dám chân trong chân ngoài?