Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 50: Đáp ứng



Từ tục tự nhận bản thân thường xuyên rèn luyện ở phòng gym, xác thực là đúng, ít nhất vừa mới bắt đầu hắn nâng cô lên cũng không mấy khó khăn.

Nếu đổi lại là thân thể ma ốm của Hứa Kỳ, đừng nói nâng được Thẩm Du, phỏng chừng cô dùng sức một chút đều có thể đem người đè chết.

Thẩm Du vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện thể hình, cân nặng so với hôm kỉ niệm thành lập trường còn phải nhẹ hơn đến gần 5kg, đã bắt đầu có phần hơi mảnh mai quá. Có điều dáng người này thích hợp đối với khiêu vũ hoặc là lên ảnh, cho nên về sau cô vẫn sẽ luôn duy trì trạng thái như vậy.

Nhưng mà dù có uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nữa, Từ Tục nâng đỡ Thẩm Du nhiều lần như vậy cũng sẽ mệt. Vừa rồi nghỉ ngơi qua loa khẳng định không thể nào hồi phục được về trạng thái tốt nhất.

Cho nên ngay lúc Thẩm Du nhún mình nhảy lên, Từ Tục vốn phải trực tiếp nâng-xoay một chuỗi động tác liên tục, thế nhưng nhất thời nhùn tay, đành chỉ có thể thuận thế ôm lấy cô, sau đó giống như tư thế cử tạ, giảm xóc một chút lại hướng lên trên mà nâng.

Thẩm Du ở gần sát bên, tự nhiên có thể cảm nhận được Từ Tục chính là đang cố hết sức, cũng không dám giãy giụa mà tận lực phối hợp để giữ thăng bằng cho cả hai.

Từ Tục rốt cuộc cũng thuận lợi đem Thẩm Du nâng lên, sau đó còn dựa theo giả thiết động tác ban đầu, xoay một vòng...

Thình lình, Thẩm Tiêu không biết từ bao giờ đã vén tay áo, nổi giận đùng đùng, vẻ mặt hung thần ác sát mà xông tới đây.

"Cậu——mau thả Tiểu Du xuống!"

Ánh mắt kia, ngữ khí kia, quả thực giống như đại ma vương bò lên từ địa ngục.

Từ Tục bị hắn gắt gao mà nhìn, tay không cấm run lên, thiếu chút nữa liền đem Thẩm Du quăng xuống đất. Còn may giữ được chút lý trí sau cùng, Từ Tục cắn răng chậm rãi buông tay.

Nam sinh 1m80 thân cao lúc này lại co rụt trốn đến sau lưng Thẩm Du, miễn bàn có bao nhiêu túng.

Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Tiêu xong, Thẩm Du quả thực cũng là lo lắng đề phòng, bèn nhẹ giọng mà nói "Anh đừng quá khẩn trương, bọn em vừa rồi đã tập luyện qua rất nhiều lần, cũng không có vấn đề gì."

Thẩm Tiêu híp mắt, đôi tay nắm thành quyền, bắp tay phình phình, cách áo sơ mi đều có thể nhìn ra tới.

"Cậu ta mới nãy thiếu chút liền sẩy tay."

"Tập luyện mà, có té mấy cái cũng không sao đâu, anh xem, dưới đất có lót đệm."

Từ Tục nhìn đến Thẩm Tiêu bộ dáng như muốn nhào tới ăn mình, trong lòng ít nhiều cũng có điểm không thoải mái. Hắn vừa rồi rõ ràng rất cẩn thận, làm sao mà sẩy tay được?

"Em nâng nhiều lần như vậy còn chưa sẩy lần nào, Thẩm ca anh yên tâm đi, nói không chừng Thẩm Du còn cảm thấy thực kích thích, chơi thực vui."

"......"

Thẩm Du vội hướng Từ Tục nháy mắt ra hiệu, nếu tên này không mau mau câm miệng thì rất có thể mạng sẽ vong.

Từ Tục thật sự cũng quá không nhìn sắc mặt, kể cả không biết Thẩm Xà Tinh có bệnh đi nữa, biểu tình của hắn hiện giờ giống như là người có thể tuỳ tiện nói giỡn hay sao? Quả thực tìm chết.

Thẩm Tiêu nghe Từ Tục nói xong, ấn đường vốn dĩ đang nhíu chặt bỗng dưng giãn ra, khoé miệng gợi lên một mạt tươi cười.

"Thực kích thích? Chơi vui vô cùng?"

Thẩm Du nghĩ thầm, xong rồi, bộ dáng cười như không người này chính là dấu hiệu bệnh tình phát tác.

A a a! Cứu mạng!

Hứa Kỳ tiến lên vài bước, nhìn đến bộ dáng của Thẩm Tiêu cũng là vẻ mặt khẩn trương.

Tuy rằng không có chính thức cùng Thẩm Tiêu giao tế qua, nhưng tiếng tăm của hắn ở trên thương trường Hứa Kỳ cũng từng nghe nói.

Kể cả Hứa Dũng Châu ba của Hứa Kỳ lúc nhắc tới Thẩm Tiêu cũng là vỏn vẹn mấy chữ: Hỗn Thế Ma Vương.

Cho nên mặc dù không hiểu biết Thẩm Tiêu, Hứa Kỳ cũng nhận thức được rõ ràng người này tuyệt đối không thể đắc tội.

Tình huống trước mắt này, cũng chỉ có thể căng da đầu lên mà đi hoà giải.

Nhưng Thẩm Tiêu căn bản không để ý tới người xung quanh, chỉ thấy hắn quay đầu lại hỏi Thẩm Du.

"Em cũng cảm thấy thực kích thích sao?"

Thẩm Du đầu đầy hắc tuyến, nhưng vì giúp Từ Tục chắn đi kiếp nạn này nên đành cắn răng chấp nhận.

Dù sao Thẩm Tiêu cũng sẽ không làm gì cô, về điểm này thì Thẩm Du rất có lòng tin.

"Cũng...cũng được. Em rất thích luyện tập, rất thú vị."

Thẩm Tiêu nhướng mày, cười cười gật đầu, lại đem tay áo xắn cao một chút, sau đó hai bước tiến lên, đứng ngay trước mặt Từ Tục, ôn tồn mà nói "Nếu như vậy, cậu cũng tới đây kích thích một chút."

Từ Tục nhất thời không hiểu hắn có ý gì, chỉ biết trừng lớn đôi mắt nhìn đối phương áp tới, ngay sau đó liền cảm giác được Thẩm Tiêu túm lấy cổ áo mình, một cái tay khác đáp trên eo.

Trong nháy mắt, cả người Từ Tục đã bị Thẩm Tiêu nâng bổng lên trời.

Từ Tục:!?!?

Mọi người:!!!

Tất cả mọi người lúc này trong đầu cũng chỉ có một ý niệm, không phải là Thẩm Tiêu vì cái gì lại làm ra hành động kỳ quái như vậy, mà là sôi nổi kinh ngạc với thể lực của hắn.

Từ Tục thân cao mét tám, khổ người không nhỏ, Thẩm Tiêu thế nhưng có thể sạch sẽ lưu loát mà đem người nhấc như nhấc gà.

Hắn là thần lực trời sinh sao?

Thẩm Du cũng không khá hơn, bộ đồ lòng thiếu chút nữa đều trào ra tới, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Cô vừa sợ Thẩm Tiêu làm Từ Tục bị thương, vừa sợ Thẩm Tiêu tự gây thương tích cho mình.

"Anh, mau buông người xuống, đừng để bị thương đến cánh tay!"

Thẩm Tiêu hừ cười, cố ý xoay chuyển thân thể, Từ Tục ở trên hiển nhiên cũng bị xoay theo một vòng.

"Thế nào, kích thích không, chơi vui không?" Hắn rất ân cần săn sóc mà hỏi.

Từ Tục lúc này đã bị dọa đến câu chữ đều nói không thông, ba quỳ bốn lạy mà liều mạng cầu xin.

"Thẩm...Thẩm ca, em sai rồi...anh làm ơn thả em xuống. Em sắp tè trong quần!"

Mọi người:......

Thẩm Tiêu lúc này mới ghét bỏ mà đem người thả xuống, động tác cũng phi thường đơn giản thô bạo.

Từ Tục chân vừa chạm đất, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, liền đổ rạp xuống đất lăn đi một vòng, sau khi ngồi dậy sắc mặt đều là trắng bệch trắng bệch.

Thẩm Du rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lo lắng mới vừa thối lui, hoả khí lập tức liền bạo phát.

Tên này vì cái gì mỗi lần đều không chịu nghe người ta giải thích, cũng không nói chuyện cho đàng hoàng, muốn như thế nào liền làm như thế ấy như vậy đâu?

Vừa nãy Từ Tục nâng cô lên là do kịch bản yêu cầu. Bản thân Từ Tục cũng mệt bở hơi tai, còn cố gắng phối hợp để hoàn thành cho tốt.

Nhưng Thẩm Tiêu không chịu nói lý, động bất động liền phát bệnh quấy rối, còn đem tức giận rải đến trên người kẻ khác, quả thực không hiểu được!

Càng nghĩ càng giận, Thẩm Du thực hung mà trừng mắt nhìn Thẩm Tiêu, xoay đầu nói với Hứa Kỳ "Sư huynh, hôm nay liền đến đây thôi, chúng ta hôm nào lại luyện tiếp."

Hứa Kỳ đã bị một màn vừa rồi dọa ngốc, lúc này nghe được Thẩm Du rời đi liền vội vàng gật đầu "Được được, vậy về trước đi."

Nhanh nhanh đem đại ma vương này đi dùm, thực sự quá doạ người!

Thẩm Du cầm lấy balo cùng áo khoác, nói tạm biệt mọi người xong liền đi thẳng một mạch ra ngoài.

Thẩm Tiêu nhíu mày, đi đến sô-pha nhặt lấy áo vest, sau đó cũng sải chân đuổi theo.

Một đường thang máy đi xuống đều là không khí trầm trọng yên lặng, Thẩm Tiêu bỗng nhiên lên tiếng.

"Loại sân khấu kịch này, không diễn cũng được."

Thẩm Du nhấp nhấp miệng "Em có phải cả đời chỉ có thể ngốc ở trong nhà hay không? Nơi nào cũng không được đi, ai cũng không được quen biết, như vậy chính là tốt nhất?"

Thẩm Tiêu nghĩ thầm như vậy xác thật không tồi, nhưng cũng biết rõ lời này không thể nói thẳng.

"Việc này quá vất vả, có thể tìm cái gì nhẹ nhàng hơn mà làm."

Hai người ra khỏi toà nhà liền hướng về xe của Thẩm Tiêu mà đi, Thẩm Du lúc này mới tức giận trả lời "Em không cảm thấy vất vả, đây là nghề mà em thích!"

Thẩm Tiêu mở cửa xe, nhét cô đi vào sau đó chính mình mới trở về ghế lái.

"Có cái gì tốt? Hoàn cảnh quá phức tạp, em xem, ở đó toàn là đàn ông."

Cho nên nói nửa ngày, cuối cùng câu này mới là trọng điểm phải không?

Đừng cùng nam nhân khác tiếp xúc nhiều quá!?

"Em có qua lại với ai đó là tự do của em, chuyện này rốt cuộc nói bao nhiêu lần rồi?"

Người này sao lại có thể bá đạo đến vậy, hận không thể hoàn toàn khống chế cuộc sống của cô hay sao? Một chút không gian để thở đều không chừa.

Thẩm Tiêu đánh tay lái, hỏi ngược lại "Nếu thảo luận nhiều lần như vậy rồi, em vì cái gì không thể ngoan ngoãn nghe lời?"

Hai người quả thực không dùng chung ngôn ngữ, chính là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, không có biện pháp tiếp tục tranh luận.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du quyết định nhẫn nhịn mà nói "Em cũng cần phải giao tiếp với xã hội, anh không thể đem bạn bè của em đều trở thành địch nhân mà đối đãi, như vậy về sau có ai còn dám kết bạn với em nữa?"

"Em còn cần bạn để làm cái gì, có anh còn chưa đủ hay sao?"

"......"

Thẩm Du thật sự nói không lại, dứt khoát ôm balo, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Thẩm Tiêu lái xe đi được một đoạn, thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Du một cái, tuy không thấy được biểu tình trên mặt nhưng cũng đoán được cô đang giận dỗi.

Phỏng chừng còn muốn lạnh nhạt hắn thêm mấy ngày.

Thẩm Tiêu cắn răng, hít thật sâu, ở trong lòng âm thầm ấp ủ cảm xúc, mãi đến khi dừng lại ở đèn đỏ, hắn mới duỗi tay đem người kéo lại gần.

Sau đó, nghiêm túc nghiêm túc mà nói.

"Đừng giận, cùng lắm thì anh đáp ứng làm bạn trai em. Từ nay không cần thầm thương trộm nhớ nữa, thấy thế nào?"

———

*chương sau 7000 tự, 1 chương dài bằng 3 chương huhuhu, ai cho ta sức mạnh? 😭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.