Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 60: Bóp chết hắn!



Bà chủ xe trái cây vốn dĩ lớn giọng, vừa nhìn thấy có tai nạn xảy ra, tự nhiên càng hốt hoảng kêu to.

"Trời ơi, xe đều đâm nát hết! Chết người, chết người rồi! Ông xã, mau báo cảnh sát! Mau kêu xe cứu thương!"

Thẩm Du sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy cẳng chân đau rát, bàn tay Lâm Tông ấn lên vết thương dùng rất nhiều sức, làm cô càng đau thêm.

Chung quanh ồn ào huyên náo, Thẩm Du nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào, nghe nói có người báo nguy rồi, cũng liền mặc kệ.

Thẩm Tiêu lái xe đến dưới office building, xa xa nhìn thấy xe trái cây phía trước loạn thành một đoàn.

Hắn không khỏi nhíu mày, nhớ tới ban nãy chính mình kêu Thẩm Du đứng ở đó chờ, nháy mắt tim đập gia tốc.

Càng đi đến gần, tâm tình Thẩm Tiêu càng không xong.

Có rất nhiều người vây quanh xe trái cây, bên cạnh còn dư lại dấu vết bị đâm đến lung tung rối loạn.

Ánh mắt Thẩm Tiêu nhìn thoáng qua đám người bên ngoài, lại tìm không thấy Thẩm Du.

Ngay tức khắc, hắn hung hăng đạp chân thắng, tùy tiện đem xe dừng ở ven đường, cũng không thèm tắt máy, cứ vậy vọt xuống nhắm thẳng tiệm trái cây mà chạy như điên.

Vừa chạy tới gần, liếc mắt một cái, hắn liền thấy Thẩm Du còn ngồi bệch trên tấm ván.

Thẩm Tiêu giống như vừa bị ai hung hăng bổ cho một gậy, cả người hoàn toàn chết sững.

Chưa hết, còn thấy giống như có người ngồi xổm một bên đang chạm tay vào chân Thẩm Du, Thẩm Tiêu cũng không thèm nhìn kỹ, bừng bừng bước tới, nhấc chân trực tiếp đá bay người nọ sang một bên, ngã sóng soài vào sọt trái cây.

"Mẹ nó, mày đụng vào ai đấy!"

Nói xong còn cảm thấy chưa hết giận, Thẩm Tiêu nhấc chân lại định đạp thêm một phát, kết quả đã bị Thẩm Du ngăn cản.

"Anh, đừng đánh, không phải thầy Lâm làm!"

Mắt thấy Thẩm Tiêu sắp không phân rõ trắng đen, lập tức liền phải đem Lâm Tông đánh chết, Thẩm Du thật sự không biết nên nói cái gì.

Bà chủ lúc này cũng lên tiếng giải thích "Không phải cậu ta không phải cậu ta, là người nằm ở đằng kia gây tai nạn, cha mẹ ơi, uống đến say bí tỉ lại còn dám chạy ra đường. Té phát này cũng thật nguy hiểm, đang chờ xe cứu thương tới đây đây này."

Thẩm Tiêu mày đều sắp dính vào nhau, liếc mắt nhìn sang xe máy.

Chiếc xe cuối cùng đâm thẳng vào tường, đầu xe tan nát, người cũng nằm yên bất động, chỉ là lồng ngực còn phập phồng đôi chút.

Thẩm Tiêu cũng không để ý tới Lâm Tông đã bị đạp văng một bên, lúc này ở trong mắt hắn, toàn bộ sự vật đều là râu ria.

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Du, nhéo nhéo tay cô, lại cẩn thận xem mà xem xét miệng vết thương một chút.

"Đau không?"

Ngắn gọn hai chữ, âm điệu có chút run rẩy, thực ôn nhu.

Không phải cái loại cố tình giả vờ ôn nhu, mà chính là từ trong tâm khảm cảm thấy đau lòng.

Thẩm Du từ sau khi biết được đã báo nguy, biểu tình vẫn luôn thực bình tĩnh. Nhưng giờ này vừa nghe đến Thẩm Tiêu nói ra hai chữ vô cùng đơn giản, tức khắc hốc mắt liền đỏ, ủy khuất gật gật đầu.

"Đau quá."

Thẩm Tiêu nuốt nuốt nước bọt, khóe mắt cũng có chút ướt, hít thật sâu một hơi, sau đó mới nhẹ giọng dỗ "Đừng sợ, bây giờ liền mang em đi bệnh viện, rất nhanh sẽ không đau nữa."

Thẩm Du ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Tiêu đứng dậy, khom lưng một cái liền đem cô ôm vào trong ngực.

Sau đó, còn nhịn không được mà hôn hôn lên trán Thẩm Du một chút.

Bà chủ đứng bên cạnh vội vàng nói "Nhưng cảnh sát còn chưa tới đâu, hai người liền đi sao?"

Thẩm Tiêu cũng không hé răng, chỉ lạnh lùng nhìn một cái, khiến cho bà chủ xe trái cây nháy mắt liền im miệng.

Hắn vững vàng ôm Thẩm Du lướt qua đám người, nhanh tiến về chỗ xe đang đậu, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt rất giống sắp ăn thịt người.

Quần chúng vây xem đều nhịn không được mà giật lùi về sau.

Xe chưa tắt máy, cửa xe cũng không đóng, cư nhiên vẫn còn an ổn mà dừng ở đó không bị ai trộm đi.

Thẩm Tiêu nhẹ tay nhẹ chân mà đem Thẩm Du đặt lên yên ghế, lại lần nữa cẩn thận xem xét vết thương.

Vốn dĩ máu ra không ít, cũng do Lâm Tông lấy khăn ấn giúp, lúc này thật ra không còn chảy nữa, chỉ còn ẩn ẩn rịn ra chút máu loãng.

"Vừa rồi chính là thầy dạy lớp em, người ta đang giúp em cầm máu lại bị anh đá đi."

Thẩm Tiêu một chút áy náy cũng không hề có, quyết đoán chạy xe thẳng đến bệnh viện.

Trên đường, hắn gọi điện thoại cho trợ lý Đỗ, kêu cậu ta đi sang bên này giải quyết hậu quả, lại còn dặn thêm một câu.

"Tra xem người nọ là say thật hay giả say."

Thẩm Tiêu ở thương trường lăn lộn nhiều năm, hành sự kiêu ngạo, đắc tội không ít, không bài trừ khả năng có người muốn đến trả thù. Có thể là không tìm thấy cơ hội xuống tay với hắn, cho nên chuyển sang đối phó người nhà.

"Tra cho thật tỉ mỉ." Cuối cùng, Thẩm Tiêu vẫn dặn kĩ lại thêm lần nữa.

Tiếp nhận tập đoàn lâu như vậy, có sóng to gió lớn gì mà hắn chưa trải qua? Bản thân hắn cũng không kiêng nể gì, bởi vì Thẩm Tiêu hiểu rõ, chỉ cần bản thân đủ cường đại thì chỉ có người khác phải sợ hãi dè chừng hắn.

Nhưng vừa mới đây thôi, trong lúc chưa rõ Thẩm Du trạng huống ra sao, có trong nháy mắt Thẩm Tiêu đã hoàn toàn hoảng loạn.

Cảm giác sợ hãi chưa từng có đem hắn gắt gao bao trụ, làm hắn cảm thấy hít thở không thông.

Lần đầu tiên, Thẩm Tiêu phát hiện chính mình cư nhiên để ý một người như vậy, tới mức chỉ mới nghĩ tới thôi đều có thể khiếp đảm đến sắp chết.

Còn may nơi này cách trung tâm thành phố không xa, mười phút sau, Thẩm Du đã được ôm vào bệnh viện.

Bởi vì không bị thương đến xương cốt, chỉ cần xử lý một chút vết thương ngoài da là được. Cho nên bác sĩ kêu Thẩm Du ngồi lên ghế để dễ dàng thao tác hơn.

Thế nhưng Thẩm Tiêu một mực không muốn buông tay, trực tiếp ôm cô cùng ngồi lên ghế rồi nói "Xử lý vết thương mau lên".

Bác sĩ, y tá:......

Cuối cùng, bác sĩ đành thỏa hiệp, lại mang một cái ghế khác ra cho Thẩm Du gác chân lên.

"Miệng vết thương hơi lớn, khả năng sẽ lưu lại sẹo."

Thẩm Tiêu cau mày, cúi đầu nhìn cô, thấy Thẩm Du mím môi lắc đầu nguầy nguậy.

"Không sao, về sau có thể thẩm mỹ làm mờ sẹo." Bác sĩ an ủi.

Lúc sau chỉ là sát khuẩn, bôi thuốc, băng bó, kỳ thật những việc này y tá cũng có thể làm, nhưng Thẩm Tiêu kiên trì yêu cầu bác sĩ đích thân ra tay.

Đối mặt với thể loại người nhà không nói lý lẽ này, bác sĩ cũng thực đau đầu, rốt cuộc vẫn là chủ nhiệm khoa ra mặt xử lý vết thương cho Thẩm Du.

Nữ bác sĩ hơn năm mươi tuổi, tính tình rất tốt, vừa sát trùng miệng vết thương cho Thẩm Du vừa cười nói.

"Vợ chồng son mới kết hôn phải không? Cứ xem bà xã y như bảo bối, đến buông tay đều không nỡ."

Thẩm Du bị nói đến mặt đỏ tai hồng, vội vàng xua tay "Không phải không phải, đây là anh trai cháu, tính tình chính là có chút khác người."

"Ai da, anh trai như vậy cũng là hiếm thấy, cái từ đó nói thế nào? À, muội khống! Ha hả!"

Mọi người:......

Bác sĩ hiểu biết cũng thật nhiều!

Xử lý tốt miệng vết thương xong lại ra quầy nhận thuốc, sau đó Thẩm Tiêu lại bế cô trở về xe.

Toàn bộ quá trình hắn đều đem Thẩm Du ôm tới ôm đi, một khắc cũng không buông tay.

Trên đường về nhà, Thẩm Du nhịn không được bèn quay sang an ủi ngược lại hắn "Em thật sự không sao, đừng khẩn trương, bác sĩ cũng nói chỉ là xây xát ngoài da."

Thẩm Tiêu nhấp môi, không trả lời.

Đến lúc hai người về nhà, Thẩm Du lại đem chú Lý doạ cho một trận, đau lòng hỏi han không ngừng, cuối cùng còn cảm khái mà nói "Nếu tiên sinh không có thời gian, sau này cứ để chú đưa đón đi."

"Về sau tôi sẽ cho vệ sĩ đi theo Tiểu Du."

Phía trước ra ra vào vào không có vấn đề gì cho nên Thẩm Tiêu cũng không quá để ý, lần này sau khi sự việc phát sinh, hắn liền có chút lo lắng.

Nếu thật sự là tới trả đũa, vậy xác thực hung hiểm.

Bởi vì chân bị thương, Thẩm Du cũng không thể đi tập nữa, sau khi cô giải thích tình huống với Hứa Kỳ liền an tâm ở nhà nghỉ ngơi.

Hai ngày sau, trợ lý Đỗ liền báo tin tới cho Thẩm Tiêu.

Người này hiệu suất làm việc cũng thực thần tốc, chỉ bằng khoảng thời gian ngắn đã tra ra được bối cảnh của người gây tai nạn đến rành mạch, tổ tiên mấy đời cũng không buông tha.

"Thật sự chỉ là sự cố, người lái xe là công nhân bình thường, bởi vì cầu hôn bị cự tuyệt cho nên uống rượu giải sầu, lúc trở về nhà liền gây ra tai nạn. Bối cảnh gia đình đơn giản, không có bất cứ quan hệ gì với đối thủ cạnh tranh của chúng ta, hắn bị thương cũng rất nặng, giờ này còn hôn mê ở bệnh viện chưa tỉnh lại."

Thẩm Tiêu nhíu mày, cư nhiên chỉ là ngoài ý muốn?

Hắn quay đầu nhìn cái chân bị thương của Thẩm Du, lại cảm thấy không cam lòng.

"Cậu lại tra xét tỉ mỉ lần nữa đi."

Trợ lý Đỗ bên kia đầu dây lúc này mới nói "Trừ bỏ tài xế xe máy ra, tôi còn đem những người có mặt ở hiện trường tra qua một lần. Ngược lại ngoài ý muốn tra được chút việc, chính là vị thầy giáo kia của Thẩm tiểu thư, Lâm Tông, hắn thế nhưng mắc nợ hơn 150 vạn, cũng mới mấy tháng nay thôi."

Thẩm Tiêu nhướng mày, xác thật là không nghĩ tới, hắn đối người này còn có chút ấn tượng, bởi vì bề ngoài luôn là một bộ tính tình hoà nhã, lịch sự đường hoàng.

"Như thế nào, hắn vay nặng lãi?"

"Đúng vậy, là nợ đánh bạc."

"Chậc chậc, tên này thường xuyên xuất hiện ở xung quanh tiểu hài tử, quả thực là bom hẹn giờ. Cậu tra xem tai nạn lần này cùng hắn có quan hệ gì hay không."

Trợ lý Đỗ vâng vâng dạ dạ xong liền ngắt điện thoại.

Thẩm Tiêu xoay đầu lại nhìn người ngồi bên kia, Thẩm Du đang cùng một chó một mèo chơi đến vui vẻ, cô đem cái chân bị thương gác lên bàn trà, bàn chân lắc qua lắc lại, đáng yêu miễn bàn.

Thẩm Tiêu đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Du, duỗi một tay đem cô kéo vào trong lồng ngực, cảm giác tựa như ôm toàn bộ thế giới, tâm tình vô cùng thỏa mãn.

"Phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"

Nói xong hắn lại cúi đầu hôn hôn lên trán.

Thẩm Du phát hiện, từ khi cô bị thương đến nay, Thẩm Tiêu hình như đặc biệt thích hôn cô.

Bất quá cũng chỉ là hôn hôn cái trán, đủ thân mật lại không quá giới hạn, cho nên cô cũng không cự tuyệt.

"Em lúc nào mà không ngoan!"

Thẩm Tiêu liền nói "Vậy về sau cách xa tên Lâm Tông này ra một chút, hắn ta cũng không phải thứ gì tốt."

Thẩm Du tuy rằng vốn dĩ không thích Lâm Tông, nhưng nghe Thẩm Tiêu nói vậy vẫn là thực kinh ngạc "Làm sao vậy?"

"Hắn ta lén lút bài bạc, bị Đỗ Huy tra ra được, đã vậy còn thiếu một đống nợ."

"......"

Tin tức này quả thật làm người sửng sốt, ai ngờ tới thầy Lâm lịch sự văn nhã thế nhưng lại là một con ma bài!

"Người như vậy thế nào còn xứng để làm giáo viên? Em...em có phải là nên tố cáo lên trường hay không?"

Thẩm Tiêu trừng mắt "Thành thật mà ngồi yên một chỗ cho anh, cái gì cũng không được làm, biết chưa? Trợ lý Đỗ còn đang tiếp tục điều tra, sau lại tính tiếp đi."

***

Vài ngày sau, trong lúc ba người ở Thẩm gia nô nức trang hoàng nhà cửa chuẩn bị ăn Tết, Đỗ Huy lại gọi điện thoại đến, lần này ngữ khí so với lúc trước có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều.

"Thẩm tổng, tôi cảm thấy việc này ngài nên tự mình đến công ty xem đi, là vể Lâm Tông."

Thẩm Tiêu cùng Đỗ Huy vẫn luôn ăn ý, nghe cậu ta nói như vậy hắn liền biết tình thế không đơn giản, cho nên lập tức gác việc nhà sang bên, chạy đến công ty.

Thẩm thị giờ này còn chưa cho công nhân nghỉ Tết, các ban ngành bộ môn vẫn cứ vận hành như thường ngày.

Thẩm Tiêu vừa tới văn phòng, trợ lý Đỗ đã cầm tư liệu tiến vào.

Hắn cũng không hỏi nhiều, liền đứng ngay trước bàn mà mở ra xem.

Sau đó đó, càng xem sắc mặt Thẩm Tiêu càng hắc, cho đến cuối cùng, đến cả ánh mắt đều ngập tràn sát khí.

Chỉ thấy hắn cắn chặt răng, đột nhiên giơ tay dùng sức mà đem toàn bộ tư liệu ném đi, sau đó còn chưa nguôi giận, lại xoay người đem đồ vật trên bàn làm việc đều quét xuống đất.

"Mẹ nó, tên này ngại sống quá thọ có phải hay không? Dám đánh chủ ý lên người tiểu hài tử!?"

Thẩm Tiêu quay sang Đỗ Huy, nói "Đi, lập tức đem người bắt lại đây, tôi phải chính tay bóp chết hắn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.