Thẩm Du dựa vào lan can, nhìn lầu trên lầu dưới ngập một biển hoa, quả thật có chút dở khóc dở cười.
Thẩm Tiêu này đúng thật trước sau không đổi, đánh một gậy xong liền cho một viên đường, vừa đấm vừa xoa.
Hai người đã náo loạn mấy ngày, mệt hắn còn có thể nhớ rõ hôm nay là Lễ Tình Nhân, phải làm chút sự tình để tỏ vẻ tỏ vẻ.
Cô còn tưởng rằng trải qua sự kiện đêm giao thừa, Thẩm Tiêu khẳng định chặt đứt tâm tư cùng cô yêu đương, rốt cuộc quá tam ba bận, sức nhẫn nại của hắn vẫn là hữu hạn.
Nhưng mà hôm nay xảy ra một màn này, lại làm Thẩm Du lần nữa kiến thức được sức chịu đựng siêu cường của Thẩm Tiêu.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Du "phụt" cười ra tiếng, rõ ràng một bên thở phì phì mà cùng cô chơi trò giận dỗi, một bên lại không quên làm chút chuyện lãng mạn nhân ngày Lễ Tình Nhân. Quả thực cũng làm khó hắn, chẳng lẽ xà tinh bệnh còn có thêm công năng phân liệt tinh thần?
Thẩm Du cẩn thận dùng mũi chân vén cánh hoa để tìm đường đi, sau đó trở về phòng lấy di động, chụp vài tấm ảnh, cuối cùng gửi qua cho Viên Duyệt cùng Lý Dực Dực.
<Vừa mở cửa ra, tràn đầy kinh hỉ>
Viên Duyệt
Lý Dực Dực <Lãng mạn của kẻ có tiền, thứ lỗi cho điêu dân không thể hiểu>
Thẩm Du cười khẽ, ai kêu bọn họ sáng sớm hùa nhau tới chọc ghẹo cô!
Không để ý đến hai người kia nữa, Thẩm Du lại mở danh sách điện thoại, cô nhớ rõ lần trước đến nhà Viên Duyệt chơi, chú Lý có cho cô lưu số của một dì giúp việc.
Lướt một chút, quả nhiên tìm được số di động của người nọ, Thẩm Du không chút do dự liền ấn nút gọi.
***
Tối hôm qua chú Lý nhận mệnh đi mua mấy sọt cánh hoa, vừa tờ mờ sáng cửa hàng bán hoa đã cho một xe tải nhỏ giao hàng tới.
Thẩm Tiêu sau khi bị chú Lý gọi dậy liền bận rộn đem hoa phủ kín toàn bộ sàn nhà, lầu trên lầu dưới đều có.
Cuối cùng, nhìn thấy thành quả rực rỡ của mình, hắn còn rất là vừa lòng. Tuy hai người đang dỗi nhau, nhưng tâm ý cần biểu đạt thì vẫn nên biểu đạt.
Bữa cơm tất niên trước đó Thẩm Tiêu đã phát điên một hồi, mấy ngày nay đều không bỏ được mặt mũi mà chủ động đi cầu hoà, hiện tại thời cơ đã tới, hắn tin tưởng, chờ tối nay tan tầm về nhà, khẳng định là có thể nhìn thấy Thẩm Du cười vui ra nghênh đón hắn!
Sau khi chuẩn bị tốt món quà bất ngờ này xong, Thẩm Tiêu liền ca hát vui vẻ mà đi tập thể thao, Husky cùng Tiểu Bạch thấy hoa liền hưng phấn chạy ra cào nát bét, cuối cùng cũng bị chú Lý đem nhốt vào phòng tập.
Thẩm Tiêu vốn dĩ đang chuyên tâm chạy bộ, kết quả vừa quay đầu liền phát hiện Husky đang ngồi xem hắn.
Thẩm Tiêu bỗng dưng cảm thấy khó chịu, vì vậy liền bước xuống máy chạy sau đó đem Husky thả lên trên.
"Về sau mẹ ngươi đã không thể khi dễ nữa rồi, chẳng lẽ còn không được khi dễ cả ngươi sao? Nhớ cho kỹ, ta chính là ba ba của ngươi!"
Husky:???
Máy chạy vừa động, Husky lập tức kêu thảm một tiếng, bốn chân khua khoắn lung tung, sợ tới mức nó cuống quít nhảy vọt xuống đất, núp vào một bên lú đầu ra nhìn.
Thẩm Tiêu vô vị mà trừng nó một cái, ngẫm nghĩ lại thấy có chút tiếc nuối, vẫn là khi dễ tiểu hài tử chơi vui hơn. Chỉ đáng tiếc về sau hắn không thể thẳng tay khi dễ được nữa, phải tiết chế một chút, bằng không thật sự đem người doạ chạy.
Rèn luyện xong, Thẩm Tiêu lên lầu tắm rửa, đổi một thân quần áo, đến khi trở lại lại phát hiện Thẩm Du thế nhưng vẫn chưa xuống lầu.
"Hôm nay sao lại dậy trễ như vậy?" Thẩm Tiêu cau mày hỏi.
Chú Lý đang bưng thức ăn tới, hôm nay chuẩn bị bữa sáng kiểu Tây: bánh mì nướng, trứng chiên, chân giò hun khói. Thẩm Tiêu không thích uống sữa nên chú Lý pha thêm một ly cà phê.
"Còn đang nghỉ Tết, tiểu thư ngẫu nhiên ngủ nướng cũng là bình thường, so với hài tử nhà khác thì tiểu thư làm việc và nghỉ ngơi đã xem như rất điều độ rồi."
Thẩm Tiêu nhíu mày, hắn cũng không phải không đồng ý cho Thẩm Du ngủ nướng, chủ yếu là hôm nay chuẩn bị món quà lớn như vậy, hắn muốn cho tiểu hài tử nhìn đến sớm một chút.
Nhưng mà chờ hắn ăn xong bữa sáng, chuẩn bị ra cửa đi làm, Thẩm Du vẫn chưa xuống lầu, ngược lại ngoài cổng lại có người bấm chuông.
Chú Lý cảm thấy lạ, bèn ngó ra phía cửa, phát hiện là dì giúp việc thường đến quét tước dọn dẹp trong nhà, liền không khỏi thắc mắc mà tiến đến hỏi "Sao dì lại tới đây? Hôm nay hình như chưa tới ngày dọn vệ sinh định kỳ."
Dì giúp việc cười tủm tỉm "Là Thẩm Du tiểu thư gọi tôi tới, nói là sàn nhà đều loạn đến mức không có chỗ đặt chân, kêu tôi nhanh nhanh qua đây tẩy rửa cho sạch sẽ. Có điều tôi nhớ hai ngày trước mới đến đây mà, như thế nào lại loạn đến mức không chỗ đặt chân?"
Thẩm Tiêu:......
Chú Lý:......
"Hừ!!!"
Thẩm Tiêu ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu ba, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi thở phì phì đi xuống gara lái xe đi làm.
Chú Lý xấu hổ mà cười cười, miệng không ngừng xác nhận lại lần nữa "Thật là tiểu thư gọi tới sao?"
Dì giúp việc lấy di động ra đưa tới cho chú Lý xem "Dạ đúng là như vậy, tôi có lịch sử cuộc gọi đây."
Chú Lý quay đầu lại nhìn cả nhà ngập trong cánh hoa một cái, lại ngập ngừng nói "Thôi, trước chờ một chút, để tôi đi tìm tiểu thư hỏi xem sao."
Người giúp việc là một a di hơn bốn mươi tuổi, tính tình hiền lành, làm việc cũng nhanh nhẹn, vẫn luôn được chú Lý thuê tới quét tước.
Vừa vào trong, đối phương đã bị một biển cánh hoa làm cho hoảng sợ, ngay sau đó tấm tắc cảm khái "Ai da, lãng mạn quá, cái này phải dùng không biết bao nhiêu hoa hồng. Tôi với lão chồng kết hôn lâu như vậy, ông nhà nhiều nhất cũng chỉ đưa tôi được hai đoá. Nhìn xem nhìn xem, hiện tại người trẻ tuổi thực sự quá hạnh phúc rồi!"
Chú Lý cũng gật gật đầu tán đồng, sau đó chuẩn bị lên lầu gọi Thẩm Du, kết quả mới vừa xoay người liền phát hiện cô đã xuống dưới.
"Tiểu thư, cái này dù gì cũng là tâm ý của tiên sinh, như thế nào lại kêu người tới quét sạch rồi?"
Thẩm Du nhìn nhìn cảnh tượng đồ sộ trước mặt, chép chép miệng "Muốn giận liền giận, muốn hoà liền hoà? Địa cầu phải vây quanh mình mà chuyển động chắc? Cháu nói cho chú Lý nghe, loại tính tình này một chốc một lát còn có thể chấp nhận, năm dài tháng rộng ai mà chịu nổi, còn không phải bị bức cho điên sao!"
Chú Lý sững người, ngay sau đó liền nghe ra được trọng điểm "Cái gì năm dài tháng rộng?"
Thẩm Du nhấp miệng, dậm chân một cái "Không có năm dài tháng rộng gì hết. Dì ơi, hôm nay cháu biếu thêm cho dì một ít, hiện tại dì đem đống hoa cỏ này dọn sạch đi!"
Người giúp việc nhìn ngợp trời cánh hoa đỏ tươi mơn mởn, liền hỏi "Nhiều như vậy, toàn bộ đều đem vứt sao? Vậy cũng quá đáng tiếc, cái này phỏng chừng tốn thật nhiều tiền nha. Chúng ta có thể gom lại, sau đó phơi khô làm trà hoa, bánh hoa hồng, hoặc là cho vào bồn tắm, còn có thể làm siro hoa hồng...rất nhiều cách xử lý."
Hoá ra dì giúp việc cũng là một nhân tài!
Chú Lý nghe xong cảm thấy chủ ý này quả thực không tồi, vội vàng lấy giấy bút ra lãnh giáo một ít cách làm.
Kết quả ba người cùng nhau dọn ra một khoảng đất trống trong sân vườn, lót bạt, lại đem cánh hoa hồng dì giúp việc gom được chất lại thành đống, nhìn qua còn giống như một ngọn núi nho nhỏ. Cuối cùng, lúc dì giúp việc ra về còn được tặng kèm một túi cánh hoa.
Thật vất vả mới thu dọn xong xuôi, thời tiết lạnh như vậy mà ai nấy đều đổ mồ hôi hột.
Chú Lý chạy vội đi lấy điểm tâm cùng sữa bò cho Thẩm Du lót bụng, mới sáng cô đã đi theo giúp đỡ linh tinh, giờ này vẫn còn chưa có ăn gì.
Hai người cộng thêm một đôi chó mèo rốt cuộc cũng được an vị trong sân, vừa phơi nắng vừa ngắm cánh hoa hồng chồng chất như núi.
"Đây là tâm ý tràn đầy của tiên sinh." Chú Lý lại cảm thán.
Thẩm Du cười "Chúng ta làm như vầy cũng không xem như lãng phí tâm ý, chỉ là đem tâm ý để dành ăn dần."
"Buổi sáng lúc tiên sinh đi ra khỏi nhà, có vẻ thực tức giận."
"Thì vốn dĩ bình thường đã thích giận, cháu cũng quen rồi, giây trước còn cười vui vẻ giây sau liền nổi điên, diễn viên còn không biến sắc mặt nhanh bằng anh cháu."
Chú Lý nghe xong, vui tươi hớn hở mà cười.
Thẩm Du kỳ quái nhìn chú Lý một cái, hỏi "Làm sao vậy, chú cười cái gì?"
"Chú nhớ mới Tết năm trước mọi người kêu tiểu thư xuống ăn cơm, cháu ngồi ăn mà mặt mũi yểu xìu, tiên sinh đút cái gì liền run rẩy ăn cái đó. Ngài ấy nhét được mấy đũa liền ngồi đó nhìn tiểu thư run, nói là để xem run được bao lâu. Kết quả lát sau liền hết hứng bỏ đi rồi, mà tiểu thư còn sợ tới mức chân nhũn không đứng dậy được, cuối cùng vẫn phải được chú đỡ lên lầu."
Chú Lý dừng một chút, lại cười nói "Tiểu thư xem, năm nay ăn Tết tuy rằng cãi nhau một trận, nhưng đổi lại cháu đã dám rống quát đối nghịch với tiên sinh."
Thẩm Du hơi chột dạ, cho rằng chú Lý đã nhận ra điều gì, bèn cẩn thận dò hỏi "Vậy chú cảm thấy đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?"
Chú Lý không hề nghĩ ngợi, liền đáp "Đương nhiên là chuyện tốt, tính tình kia của tiên sinh phải có người tới trị, bằng không đúng là phải sống cô độc cả đời rồi. Trước kia chú chưa từng nghĩ hai người có thể đến với nhau, nhưng hiện tại xem ra quả thực rất xứng đôi, tiểu thư, cháu thật sự không muốn đáp lại tiên sinh sao?"
Thẩm Du kỳ thực cũng không muốn dối gạt chú Lý chuyện này làm gì.
"Lúc trước xác thực cháu không có dự định đó, nhưng mà sau này...cháu sẽ cẩn thận suy xét."
Chú Lý vui mừng gật gật đầu, sau đó đứng lên nói "Chúng ta chọn ít cánh hoa mang vào đi, trưa chú làm bánh hoa hồng."
***
Dùng bữa trưa xong, Thẩm Du liền đi dạo phố một mình.
Cô dự định mua chút lễ vật, bởi vì sáng sớm hôm nay Thẩm Tiêu đã chuẩn bị món quà lớn như vậy, kỳ thật trong lòng Thẩm Du còn rất cao hứng.
Ai mà không có chút tâm tình thiếu nữ đâu?
Cho nên Thẩm Du quyết định mua quà đáp lễ, đương nhiên, chocolate là không có khả năng, cô vẫn còn chưa muốn đồng ý làm bạn gái hắn.
***
Ngày Lễ Tình Nhân này của Thẩm Tiêu trôi qua quá táo bạo.
Hắn lọ mọ cả sáng sớm để chuẩn bị một màn lãng mạn cho Thẩm Du, kết quả bị người giúp việc quét đi sạch sẽ.
Chưa kể hôm nay đến công ty, nơi nơi đều nghe được quần chúng bàn tán hôm nay tan tầm đi đâu hẹn hò, cùng người yêu làm cái gì...Thẩm Tiêu quả thực tức giận, bèn tự khoá mình trong văn phòng, cả ngày đều không ra khỏi cửa!
Sau giờ tan làm, ngồi trên xe đi về nhà thôi cũng có thể nhìn đến người trẻ yêu nhay ôm ôm ấp ấp, làm hắn buồn bực đến mức muốn báo công an!
Thật vất vả về được đến nhà, lại nhìn thấy toà núi cánh hoa chất cao cao trong sân.
Lúc này Thẩm Tiêu đã không giận vì quá giận rồi, hắn sa sầm mặt mũi, xe cũng không thèm chạy vào gara, cứ vậy đi thẳng vào nhà.
Hắn hiện tại đặc biệt muốn tìm Thẩm Du lăn lộn một hồi, mặc kệ làm cái gì đều được!
Nhưng mà chờ hắn đi vào trong, còn chưa kịp tìm Thẩm Du gây phiền toái, chú Lý liền xách theo cái túi giấy tươi cười bước đến.
"Tiên sinh rốt cuộc đã trở lại, mau qua đây xem quà Lễ Tình Nhân của ngài!"
Thẩm Tiêu:!!!
"Tiểu hài tử đưa?" Hắn thật cẩn thận mà xác nhận lại.
Chú Lý liên tục gật đầu "Chẳng lẽ tiên sinh còn hy vọng quà này là do tôi đưa?"
Thẩm Tiêu cũng không để ý tới lời trêu ghẹo của chú Lý, vội vàng tiếp lấy túi quà, mở ra mới thấy thế nhưng lại là ví da nam kiểu dáng mới nhất!
Sau khi buồn bực hậm hực cả một ngày, hắn cư nhiên ngoài ý muốn thu được lễ vật của Thẩm Du. Tại sao Lễ Tình Nhân lại còn tặng quà? Điều này nghĩa là gì? Có phải tiểu hài tử cũng có tình ý với hắn hay không?
Tâm tình của Thẩm Tiêu từ âm u mây đen nháy mắt chuyển thành nắng đẹp, hắn cầm ví tiền, khoé môi cong cong, vẻ mặt đắc ý mà hỏi chú Lý "Tiểu hài tử đâu?"
Chú Lý chỉ chỉ trên lầu "Tiểu thư đang ở trong phòng."
Thẩm Tiêu liền lướt qua người chú Lý, chuẩn bị lên lầu tìm Thẩm Du tâm sự.
Nhưng hắn mới vừa đi được vài bước, liền nghe chú Lý nói chuyện với Husky.
"Nhị Cẩu Tử, mau tới đây, nhìn xem tiểu thư chuẩn bị quà gì cho ngươi nè."
Thẩm Tiêu:......
Chỉ thấy hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn chú Lý, khó có thể tin mà trừng lớn đôi mắt "Husky cũng có quà???"
Chú Lý gật gật đầu, nói "Đúng vậy, không chỉ Husky có, Tiểu Bạch cũng có, quà của bọn chúng là hai bộ quần áo nhỏ. À đúng rồi, tôi cũng có, quà của tôi với tiên sinh giống nhau nha, là ví da. Nhưng kiểu dáng của tôi tương đối thích hợp cho người già, của tiên sinh trông trẻ trung hơn. Có phải rất được hay không, tiên sinh?"