Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 88



Edit: Meyyy🧃

🍧

Từ trong phòng khám đi ra, Thẩm Du không yên lòng, lúc bước xuống cầu thang trượt chân thiếu chút nữa theo trên bậc thang lăn xuống, may mắn Thẩm Tiêu nhanh tay, một tay giữ lấy cô kéo vào trong ngực.

Đầu đặt ở ngực anh Thẩm Du nghe được tiếng trái tim của anh bang bang bang đập nhanh.

"Em là muốn hù chết anh sao?" Thẩm Tiêu thấp giọng nói.

Thẩm Du ngẩng đầu nhìn anh rồi lắc đầu, "Em chỉ là đang suy nghĩ những lời bác sĩ vừa nói."

Thẩm Tiêu khinh thường nói: "Bác sĩ kia chỉ nói vớ vẩn, tùy tiện hỏi anh mấy vấn đề, thì nói anh thiếu cảm giác an toàn. Người như anh, chỉ cần để cho người khác sợ anh là được, anh muốn cảm giác an toàn làm cái gì? Quả thực là nói hươu nói vượn mà, đáng ra chúng ta không nên đi gặp tên bác sĩ vớ vẩn đó khiến cho em lo lắng thành như vậy."

Thẩm Du lắc đầu, đang muốn nói chút gì, lại nghe Thẩm Tiêu nói ra: "Được rồi, đừng lo lắng nữa có rảnh nghe hắn nói bừa, còn không bằng nghĩ xem giữa trưa ăn cái gì." Nói xong nắm Thẩm Du đi đến chỗ dừng xe.

Thẩm Du bị lôi kéo, thẳng đến khi lên xe mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt nghiêm túc nói với Thẩm Tiêu: "Đừng vớ vẩn, cũng đừng cố ý xuyên tạc lời bác sĩ, hắn nói là anh ở trên phương diện tình cảm thiếu cảm giác an toàn, không phải chỉ phương diện khác."

Thẩm Tiêu giúp cô cài xong dây an toàn: "Vậy em cảm thấy anh giống sao?"

Thẩm Du giữ chặt tay anh, trấn an bằng cách nhéo nhéo: "Em cảm thấy bác sĩ nói rất có lý, từ lúc chúng ta yêu đương tới nay, anh cho em cảm giác, giống như là muốn đem em khóa ở nhà điều này làm cho em cảm thấy rất khó chịu, được bác sĩ nói vừa vặn là biểu hiện của thiếu cảm giác an toàn."

Thở dài, cô tiếp tục nói: "Thực xin lỗi, có thể là biểu hiện của em không tốt, mới có thể làm anh có cảm giác không an toàn." Nói xong lời cuối cùng, cô liền bắt đầu kiểm điểm bản thân.

Thẩm Tiêu đau lòng hôn trán cô: "Nói cái gì vậy? Nếu thực sự có vấn đề thì cũng là anh có vấn đề, em xin lỗi cái gì?"

Thẩm Du cảm xúc suy sụp, nghĩ rằng như vậy tới nay đều là Thẩm Tiêu cưng chiều cô, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ trêu cợt cô, nhưng nhiều thời điểm đều là đem nàng cô dô dành đến vô cùng cao hứng, anh là thật sự yêu cô bằng cả trái tim, tình cảm của anh nhiều như vậy nồng nhiệt đến thế, luôn có thể khiến cô dễ dàng cảm nhận được.

Nhưng còn bản thân cô? Giống như chưa từng làm qua một việc gì, mục đích chỉ là vì dỗ anh vui vẻ cả, luôn luôn đều không có. Tuy rằng đáp ứng anh, nhưng vẫn là cẩn thận từng li từng tí bảo vệ chính mình, sợ ngày nào đó Thẩm Tiêu lại phát bệnh, sẽ làm hại đến mình.

Cô đến cùng vì cái gì sẽ cho rằng Thẩm Tiêu sẽ làm hại cô đây? Anh đúng là trước mặt cô phát giận, cũng bộc phát giận dữ, nhưng anh thật sự chưa bao giờ thương tổn cô một phần một nào.

Từ đầu tới cuối, bọn họ ở chung vẫn luôn là anh nỗ lực, cô lại không làm mà hưởng. Liền nghĩ giữa bọn họ ăn cùng nhau, vẫn luôn là Thẩm Tiêu đút cho cô, cô ngẫu nhiên đút cho anh một lần, lại là bài xích, rất ngượng ngùng.

Quan hệ của bọn họ vẫn là không bình đẳng. Cô quá ích kỷ.

Thẩm Du nghĩ, cô phải làm như thế nào để tiêu trừ sự lo lắng của anh, làm cho anh đối tình cảm biến đổi sự lo lắng thành cảm giác an toàn?

"Chúng ta đi trước ăn cơm, có được hay không? Đi nhà hàng mà em thích nhất." Thẩm Tiêu hỏi cô.

Tuy rằng không có thèm ăn, Thẩm Du vẫn gật đầu, đột nhiên liền nghĩ đến, Thẩm Tiêu đối với điều cô thích biết rõ như lòng bàn tay, mà chính cô trừ biết anh khẩu vị thiên về thanh đạm lại không biết cụ thể anh thích ăn cái gì.

Cô vẫn cho là từ thân phận em gái chuyển đến người yêu, bản thân thích ứng rất tốt. Có thể đi một chuyến đến phòng khám, Thẩm Du lại đột nhiên ý thức được chính mình cũng tồn tại nhiều vấn đề.

Mấy vấn đề này thực phổ thông, lại rất khó phát hiện. Nếu không phải Thẩm Tiêu đột nhiên muốn đến bác sĩ tâm lí, chính cô khả năng vĩnh viễn không ý thức được.

Cô nghĩ: Nếu đã muốn trở thành người yêu, nên có bộ dáng của người yêu mới đúng.

Hai người đi đến quán Trung quen thuộc, chọn một phòng bao Thẩm Du ngồi xuống, trầm mặc như trước ít lời tâm sự nặng nề.

Thẩm Tiêu chọn thức ăn, nhìn đến bộ dáng này của cô, liền đem ghế dựa nắm đi kế bên cô ngồi: "Anh hôm nay là lần đầu phát hiện, em lại nghĩ từ khi ra khỏi phòng khám đến khi vào quán cơm một đường dài như thế mà em còn chưa nghĩ xong?"

Thẩm Du giương mắt nhìn anh, hỏi ngược lại: "Vậy sao anh lại như không có chuyện gì?"

Thẩm Tiêu buồn cười nhìn cô "Anh vốn là không có việc gì, lời nói của bác sĩ kia em chỉ cần tùy tiện nghe một chút là được rồi đừng coi nó là thật."

Cô nghĩ nghĩ, nói: "Em về sau không kêu anh là anh nữa, em sẽ kêu tên anh đi."

Thẩm Tiêu nhướn mày, "Vì cái gì, kêu anh rất tốt mà."

Thẩm Du lắc đầu: "Không tốt anh thích nghe em gọi như thế nào? Thẩm Tiêu? A Tiêu? Tiêu?"

Thẩm Tiêu nghiêng đầu sát vào cô, nhếch môi, nhỏ giọng đùa cô nói: "Kêu ông xã đi."

Thẩm Du nháy mắt đỏ mặt, không có ý tốt cúi đầu, hai tay bất an vuốt ve khăn trải bàn vô cùng rối rắm.

Thẩm Tiêu cho rằng cô sẽ cự tuyệt nhưng một lát sau lại nghe cô nhỏ giọng, mềm mềm hô gọi: "Ông xã."

Thẩm Tiêu cả người lâm vào chấn động, cả người như có dòng điện chạy quanh tô tô, tê tê, anh không tự chủ được mở to hai mắt nhìn cô.

Thẩm Du gọi xong cảm giác thật sự quá thẹn thùng, lại đem đầu đè nén lại, dùng khóe mắt dư quang liếc lên Thẩm Tiêu chính trực lăng lăng nhìn chằm vào cô, cô ngượng ngùng dùng tay đẩy anh: "Đừng nhìn em mà!"

Thẩm Tiêu lúc này hồn đều bị cô câu đi, làm sao dời được ánh mắt, không chỉ chuyển không ra, anh còn niết cằm của cô, muốn đem mặt cô chuyển đến gần hơn.

Thẩm Du trực tiếp nằm sấp trên bàn, chết cũng không nguyện ý ngẩng lên, thật sự quá xấu hổ!

Thẩm Tiêu bị bộ dáng này của cô chọc cười, học tư thế, nằm sấp đến trên bàn của cô, tại bên tai cô mà thì thầm: "Bà xã."

Thẩm Du lúc này với trái trứng luộc chính không hề khác biệt cổ cánh tay đều đỏ.

Lúc phục vụ mang thức ăn lên nhìn trong phòng hai người tư thế nằm sấp trên bàn, đều cảm thấy ngạc nhiên, "Thẩm tiên sinh, thức ăn đã dọn lên."

Thẩm Tiêu lúc này mới ngồi thẳng đứng dậy, hắng giọng, nói ra: "Mang vào đi."

Chờ đồ ăn dọn xong, Thẩm Tiêu mới nén cười, dụ dỗ cô nói: "Được rồi, anh không đùa em nữa mau đứng lên ăn cơm."

Qua một hồi lâu, Thẩm Du mới miễn cưỡng ngồi dậy, hai má vẫn hồng phác phác, vụng trộm nhìn anh một cái, lại cảm thấy xấu hổ.

Thẩm Tiêu vội vàng ngăn cản cô "Đừng nằm sấp, mau ăn cơm."

Sau khi gặp xong bác sĩ tâm lí, Thẩm Tiêu vẫn như trước làm như không có việc gì mỗi ngày như thường đi làm, trêu đùa Thẩm Du, nhưng Thẩm Du nội tâm lại rõ rệt phát sinh sự biến hóa, cô không hề theo thói quen gọi anh, mà là làm cho chính mình gọi thẳng tên của anh, khi về nhà sớm cô sẽ đích thân xuống bếp, theo chú Lý học nấu ăn, luống cuống tay chân cả nửa ngày,chính là vì muốn làm cho Thẩm Tiêu một bữa ăn ngon.

Thẩm Tiêu biết kiếm tiền, cô tặng đồ gì cho anh cũng đều không cần còn không bằng tự tay làm một chút kinh hỉ, làm cho anh có thể dễ dàng cảm nhận được ấm áp gia đình, cùng với dduwwocj bạn gái chăm sóc. Anh không phải là không có cảm giác an toàn sao? Cô liền nhiệt tình một chút, làm cho anh có thể dễ dàng cảm nhận được cô đối với anh yêu vô cùng.

"Xào thêm một chút, lại đổ vào một ít nước, rất nhanh liền có thể ra nồi." Chú Lý đứng ở một bên đạo diễn.

Thẩm Du đầu đầy mồ hôi gật đầu, "Vâng."

"Bên kia khi sôi canh là có thể cho muối rồi." Chú Lý lại nhắc nhở cô.

Thẩm Du luống cuống tay chân ném cái muôi, đi lấy bình muối...

Cảnh tượng như này từ sau khi Thẩm Tiêu đi gặp bác sĩ tâm lí xong liền thường xuyên xuất hiện, Thẩm Du cả hai đời đều không am hiểu nấu ăn thiên phú bình thường, cho nên cho dù có thầy dạy rất lợi hại ở bên cạnh chỉ đạo, mỗi lần làm được thành phẩm, bề ngoài đều là bình thường vô cùng phổ thông.

Nhưng Thẩm Tiêu lại vô cùng khen ngợi, mặc kệ Thẩm Du đem đồ ăn làm thành cái gì vị khó ăn hay như thế nào, anh đều có thể ăn được thành mùi ngon ngọt hạnh phúc, khiến cho người nhìn không ra là ăn ngon thật, hay là kỹ xảo biểu diễn tốt.

Nhìn anh thích, Thẩm Du cũng liền kiên xuống bếp, mỗi lần cũng không làm không nhiều, nhiều nhất xào một đĩa thức ăn, cái khác vẫn là chú Lý làm, không thì nếu tất cả để cô mọi người trong nhà đều không muốn ăn cơm.

Thẩm Tiêu vừa tan tầm về nhà, ném thìa khóa lên mặt bàn trà sau đó liền đi vào bếp mỗi lần nhìn thấy Thẩm Du đeo tạp dề ở trong phòng bếp bận rộn, liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cũng mặc kệ chú Lý còn ở đây, đi đến liền ôm lấy cô không buông.

Cuối cùng hai người đều bị chú Lý đuổi ra ngoài.

"Nấu cơm cũng là một việc vô vùng đặc biệt, hai người thái độ thật không chân thực, ra ngoài chờ đi, đừng tới quấy rối!"

Hai người nhìn nhau cười, cũng liền đem phòng bếp trả cho chú Lý đó là địa bàn của chú Lý, chú định đoạt.

Chờ đến lúc ăn cơm, hai người vùi ở trên sô pha nói nhỏ, Thẩm Du nhường Thẩm Tiêu nằm xuống đem đầu gối lên trên đùi cô, cô thì là nhẹ nhàng chậm chạp cho xoa huyệt Thái Dương cho anh, "Giấc ngủ vẫn không cải thiện sao? Sao lại vẫn có quầng thâm mắt?" Cô lo lắng nói.

Thẩm Tiêu híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ: "Gần đây không thể ngủ được công việc quá bận rộn."

Cô lại hỏi: "Lần sau đi gặp bác sĩ tâm lý trị liệu là lúc nào? Em còn cùng anh đi."

Thẩm Tiêu chẳng hề để ý nói: "Không đi, đều không có chuyện gì, là bác sĩ kia nói chuyện phóng đại mà thôi."

Thẩm Du:...

Cô cảm thấy Thẩm Tiêu hẳn là giấu bệnh sợ thầy, đang trốn tránh vấn đề.

Cô liền nghĩ biện pháp thuyết phục Thẩm Tiêu tiếp tục gặp bác sĩ. Cô nhận được thông tin của Hứa Kỳ, vũ đài kịch diễn trước thời hạn dự định.

Nhận được điện thoại, Thẩm Du đang theo Thẩm Tiêu tản bộ vòng quanh tiểu. Nghe được này tin tức, trong lòng cô không quá cao hứng, "Đã xác định ổn thời gian, như thế nào lại diễn trước?"

Đầu kia điện thoại Hứa Kỳ cũng là bất đắc dĩ, "Có một đoàn nữa cũng diễn xuất trùng thời gian lại là gia đình của đơn vị tổ chức nên chúng ta đành phải diễn trước hẳn là cũng không có cái gì ảnh hưởng, chung quy chúng ta vẫn có thời gian tập luyện."

Thẩm Du không hề nghĩ tới những thứ khác cái cô lo lắng là Thẩm Tiêu, hai người thật vất vả mới tìm được cảm giác ở chung thoải mái, kết quả cô lại muốn đi biểu diễn, đã đi lại muốn đi hai ba ngày, Thẩm Tiêu nếu lại tức giận thì sao? Anh bây giờ còn đang gặp bác sĩ tâm lí, tâm lý vốn rất yếu ớt, cô cũng không quá mong muốn vào lúc này rời anh mà đi.

Quả nhiên, ngày thứ hai cô đem chuyện diễn xuất nói cho Thẩm Tiêu anh quả nhiên mặt mũi đều trùng xuống.

Nhưng không ngăn cản cô, còn rất hiểu chuyện nhường cô dặn dò đi sớm về sớm, nhưng Thẩm Du nhìn anh như vậy, liền biết anh là rất mất hứng.

"Nếu không, anh đi với em hai ngày đi, sau khi diễn xong, chúng ta liền trở về?" Thẩm Du thử cùng anh thương lượng.

Thẩm Tiêu lạnh mặt lắc đầu: "Gần nhất công ty rất bận rộn, anh đi không được." Sau đó thở dài, tinh thần có chút sa sút: "Em đi đi, không cần để ý đến anh nếu thật sự không được anh lại đi tìm bác sĩ tâm lí nói chuyện."

Anh không nói như vậy thì có lẽ cô còn đỡ lo đằng này vừa nói, Thẩm Du hoàn toàn bước chân không ra, rối rắm nghĩ, còn có biện pháp gì có thể giải quyết tình huống này bây giờ, Đại Ma Vương yếu ớt như vậy cô thật sự không muốn rời đi a!

———————————————————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.