Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 92



Edit: Meyyy 🍉

[Huhu bản này chưa kịp beta luônnn sẽ cập nhật bản beta sớm nhất cho mọi người nha....

Chúc cả nhà buổi tối tốt lành nha. ]

Vừa rồi họp xong, thời điểm mọi người rời khỏi phòng, cửa phòng cũng không có đóng lại, cho nên chỉ cần Thẩm Tiêu quay lại đứng thẳng hướng cửa ra vào là có thể dễ dàng nghe được cuộc đối thoại phòng trong của hai người.

Thẩm Du thấy Thẩm Tiêu xuất hiện, trong lòng lộp bộp một chút, không biết người này là mới trở về, vừa vặn nghe được,hay là đã ở cửa nghe nửa ngày, đem tất cả cuộc đối thoại đều nghe hết.

Bây giờ anh với cái ống phóng hoả tiễn dường như nửa điểm cũng không khác hùng hổ vọt vào vừa đi còn vừa vén tay áo thấy vậy Thẩm Du vội vàng tiến lên ngăn lại "Thẩm Tiêu, anh muốn làm cái gì"

Thẩm Tiêu bị Thẩm Du ôm lấy, lại không nỡ dùng sức đẩy cô, cũng chỉ có thể chỉ vào Hứa Kỳ, buông lời hung ác, "Tiểu tử thúi, ta liền biết ngươi không có lòng tốt! Ngươi chờ đấy!"

Vốn dĩ anh vẫn luôn nghĩ đem Hứa Kỳ Vũ Đài Kịch làm tạp, cái này thật sự cho hắn tốt nhất lấy cớ.

Thẩm Du vội vàng lớn tiếng nói: "Anh! Anh đừng như vậy, anh dọa đến em chúng ta đi thôi, được không"

Thẩm Tiêu cúi đầu nhìn cô, chậm rãi đem một thân lệ khí thu hồi, cũng đi theo bình tĩnh lại, theo sau giương mắt hung hăng trừng Hứa Kỳ liếc mắt một cái, ôm eo Thẩm Du nói: " Được chúng ta đi."

Hai người đi ra khỏi phòng,cũng không quay đầu lại nhìn một cái.

Đi một đoạn, Thẩm Du vẫn không yên tâm mà dặn dò Thẩm Tiêu: "Anh ta cũng không có làm gì quá phận sự, anh không cần để tâm!"

Thẩm Tiêu không quá thoải mái mà liếc nhìn cô một cái, nói: "Em thực sự hiểu anh." Anh xác thật nghĩ đợi sau khi trở về, liền đem Hứa Kỳ kia cùng Vũ Đài Kịch phá cấp làm tạp, xem hắn làm sao đắc ý, cư nhiên dám mơ ước nữ nhân của anh!

"Anh đồng ý với em, được không." Thẩm Du nói.

Thẩm Tiêu nhướng mày, "Em che chở hắn"

Thẩm Du nói: "Em là che chở anh, anh không thể luôn là tùy ý chính mình như vậy không tốt, em không thích anh như vậy."

Thẩm Tiêu nhấp miệng, vừa rồi nếu không phải cô ngăn cản, anh xác thật sẽ lai vào đem Hứa Kỳ kia đánh một trận

Anh ôm eo cô, cúi đầu hôn lên trán cô, nói: "Vậy em hãy luôn coi anh thật tốt, đừng để anh làm xằng bậy, anh chỉ nghe em."

Thẩm Du híp mắt cười, "Thật ngoan......"

Hai người trở lại phòng, Thẩm Du chuẩn bị thu dọn đồ vật về nhà, nhưng Thẩm Tiêu lại một chút cũng không nóng nảy mà lôi kéo cô muốn trước tiên đi ngủ trưa, kết quả anh căn bản là không tính đi ngủ, chỉ là tìm cái cớ đem cô kéo lên giường mà thôi.

Này nháo một cái thời gian buổi chiều liền không có.

Chờ hai người về đến nhà, vừa vặn kịp thời gian cơm chiều.

Trên bàn cơm, chú Ly vui tươi hớn hở hỏi cô, "Diễn xuất thế nào thuận lợi chứ?"

Thẩm Du ăn một miếng Thẩm Tiêu lại lột tôm, nói: "Khá tốt, động tác cốt truyện đều rất quen thuộc, cho nên biểu diễn không có khó khăn."

"Kia tràng tiếp theo sẽ đi nơi nào" Chú Lý lại hỏi.

Thẩm Du ngây người, cắn cắn chiếc đũa, cảm xúc không tốt nói: "Cháu từ diễn rồi, tràng sau nữ chủ sẽ thay đổi người tới diễn."

Chú Lý ngoài ý muốn há to miệng, nhìn Thẩm Du, lại nhìn Thẩm Tiêu, sau đó gật gật đầu, chọn lời dễ nghe nói: " Đi tuần diễn khắp nơi xác thật sẽ rất mệt, nhưng bọn họ kịp tìm một nữ chính khác sao"

Thẩm Du gật đầu, "Vẫn luôn có diễn viên thay thế bổ sung cùng nhau tập luyện, trong khoảng thời gian này cháu sẽ mang theo cô ấy luyện tập, tràng tiếp theo liền thay đổi người."

"Được đã nói chuyện và có hướng giải quyết rõ ràng liền tốt." Chú Lý nói xong, nhìn Thẩm Tiêu một cái, cũng liền không nói gì nữa.

Thẩm Tiêu thoạt nhìn tâm tình thực sự tốt, một bên lột tôm cho cô, một bên thấp giọng hát. Thẩm Du cẩn thận nghe, vậy mà lại là bài 《 bảo bối 》cô kinh ngạc mà quay đầu nhìn anh, "Anh cũng sẽ hát bài này sao" anh vẫn là tổng tài bá đạo xà tinh bệnh hay sao

Thẩm Tiêu nhìn cô liếc mắt đưa tình, nói: "Muốn nghe cả bài sao"

Thẩm Du cười, "Vậy anh hát từ đầu đi."

Chú Lý nhịn không được đánh gãy bọn họ, "Ăn cơm phải tập trung ăn, ăn xong lại hát."

Thẩm Tiêu nghiêm trang mà nói: "Không được, bảo bối muốn nghe cháu hát 《 bảo bối 》,Cháu có đói bụng cũng muốn hát."

Thẩm Du che miệng cười trộm, "Nào mau hát, hát không dễ nghe liền không cho anh ăn cơm!"

Chú Lý thở dài, bất đắc dĩ mà cười lắc đầu.

Thẩm Tiêu thanh thanh yết hầu, cũng không ngượng ngùng, khẽ nâng cằm liền bắt đầu hát, "Bảo bối bảo bối, cho em một chút ngọt ngào, làm em tối nay đều ngủ ngon, tiểu quỷ tiểu quỷ......"

Thẩm Tiêu ca hát ngoài ý muốn cực dễ nghe, âm thanh tràm thấp êm tai, âm điệu thực độc đáo, lúc hát mang theo một tia ý cười, nghe tới ôn nhu lưu luyến, lại tràn đầy sủng nịch.

Thẩm Du nhịn không được nghĩ,anh đem thanh âm, nếu là hát những bài triền miên tình ca, sợ là muốn chết chìm.

Sau khi ăn xong, Thẩm Du lên lầu tắm rửa một cái, Thẩm Tiêu lại nhắm mắt theo đuôi đi theo, cô không khỏi kỳ quái mà nhìn anh, "Anh làm cái gì"

"Anh cảm thấy có vấn đề rất quan trọng chúng ta đến thương lượng một chút." Thẩm Tiêu dựa vào tay vịn cầu thang ngửa đầu nhìn cô.

Thẩm Du so với anh cao hơn hai bậc thang, trên cao nhìn xuống hỏi: " Có vấn đề gì quan trọng"

"Chúng ta đêm nay ngủ như nào" anh nói.

Thẩm Du chớp chớp mắt, cố ý nói: "Ngày thường ngủ như nào, đêm nay liền ngủ như vậy! Cáu này anh cũng hỏi sao"

Thẩm Tiêu nói: "Anh cảm thấy tình huống hiện tại, cùng ngày thường không giống nhau."

Nhớ tới ngày hôm qua nửa đêm vất vả, cùng với cả trưa nay lăn lộn, Thẩm Du cảm thấy đêm nay nếu phải ngủ một giấc thật tốt, vẫn là ngủ một mình mới được.

Vì thế tàn nhẫn mà nói: "Không có gì không giống nhau, đêm nay anh vẫn là ngoan ngoãn trở về phòng ngủ."

Nói xong cô liền xoay người tiếp tục hướng trên lầu mà đi, Thẩm Tiêu chưa từ bỏ ý định đi theo, vừa lên lầu 3,anh liền đuổi kịp bước cô như cái kẹo mạch nha dán lên lưng cô ôm cô hai người như cùng cơ thể mà tiến vào phòng.

Thẩm Du: "Buông tay, lập tức."

Thẩm Tiêu:" Không"

Thẩm Du:......

Thẩm Du: " Còn không bỏ em sẽ tức giận em hiện tại rất mệt, đêm nay chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt."

Thẩm Tiêu: "Anh ngủ bên cạnh em, bảo đảm không lộn xộn."

Thẩm Du: "Không được, anh lười nhác vươn vai đều có thể đá đến em"

Thẩm Tiêu:......

Hai người ở cửa cầu thang nói nửa ngày, cuối cùng Thẩm Tiêu vẫn nhận thất bại, anh phát hiện, Thẩm Du nếu thật sự nghiêm túc lên, rất khó đối phó, hơn nữa anh hiện tại ở trước mặt cô cũng là không có cường thế.

Thẩm Du bôn ba hai ngày, về phòng tắm rửa, liền lên giường ngủ, sợ Thẩm Tiêu tới quấy rầy, cô còn đen cửa phòng khoá trái lại, tên kia thật sự quá dính người.

Thể lực tiêu hao quá độ, làm Thẩm Du dính vào giường liền lập tức ngủ đến trời đất u ám, chờ cô ngủ đến khi tỉnh lại phát hiện bên cạnh nhiều hơn một người.

Nhìn chằm chằm Thẩm Tiêu đang ngủ ngon lành, Thẩm Du bất đắc dĩ mà gãi gãi đầu, cũng không biết anh là vào bằng cách nào.

Cô khó chịu liền lay người anh, "Anh vào bằng cách nào cửa đã bị em khóa nha."

Thẩm Tiêu buồn ngủ nhưng nghe hỏi đến chuyện vẫn là giơ tay chỉ chỉ cửa sổ, "Nơi đó đi vào."

Thẩm Du nhíu mày, cô nhớ rõ cái vị trí phía dưới là một mặt tường, căn bản không có biện pháp bò lên tới.

Như đocj hiểu ý cô nghi hoặc, Thẩm Tiêu híp mắt bổ sung nói: "Anh từ tầng cao nhất xuống dưới."

Thẩm Du:......

Thật sự là khó lòng phòng bị.

Kế tiếp mấy ngày, Thẩm Du đều ở cùng Thẩm Tiêu đấu trí đấu dũng, liền nghĩ tranh thủ một mình ngủ nhưng mỗi lần đều thất bại, cuối cùng chỉ có thể cam chịu để Thẩm Tiêu ngủ cùng cô trong phòng.

Chú Lý ở ngày nọ buổi sáng, nhìn thấy Thẩm Tiêu từ lầu 3 xuống dưới liền biết hai người qua lại, cũng không nói gì, chỉ là tìm thời gian chỉ có mình Thẩm Tiêu cùng anh nhắc tới lãnh giấy kết hôn.

Thẩm Du lắc đầu, tuy rằng đã đủ tuổi có thể lãnh chứng rồi nhưng cô cảm thấy vẫn là chờ cô học xong lại nói.

Trở lại trường học sau, Thẩm Du vẫn đi phòng tập luyện, cô đến hỗ trợ chỉ đạo Sở Tuệ người thay thế bổ sung, làm cô ấy có thể chân chính một mình đảm đương vai diễn, từ diễn chuyện này, xác thật là cô không dúng, nhưng cũng là bất đắc dĩ, cho nên không có biện pháp tiếp tục cùng đoàn xuất ngoại biểu diễn, Thẩm Du rất hy vọng có thể bồi thường gì đó.

Chỉ la sau khi biết tâm tư của Hứa Kỳ hiện tai cô cùng Hứa Kỳ đối mặt, ít nhiều có điểm không được tự nhiên, nhưng cũng không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể tận lực tránh không cùng anh ta ở chung một chỗ.

Buổi chiều thứ sáu, Thẩm Du chỉ có một tiết học xong thời gian vẫn còn rất sớm, phòng tập luyện lại nghỉ, cô cũng không cần đi, ăn không ngồi rồi cô, lại đột nhiên nghĩ đến muốn đi công ty tìm Thẩm Tiêu

Từ sau khi hai người phát sinh quan hệ Thẩm Du cũng không biết cảm giác an toàn có hay không được cải thiện nhưng hẳn công lực công lực ngày càng thêm lợi hại, mỗi ngày trừ bỏ đi làm ở ngoài, còn lại thời gian, Thẩm Tiêu đều hận không thể cùng cô luôn dính bên nhau.

Thẩm Du cũng không cảm thấy phiền, ngược lại là có điểm đau lòng anh.

Thẩm Du vừa lĩnh bằng lái xe hai ngày hôm nay ra cửa, cô lái chiếc Panamera, Thẩm Tiêu nói này xe ít hơn so với những cái Rolls-Royce

Lúc đi qua thẩm Thị, Thẩm Du bỗng nhiên muốn ăn bánh kem cửa hàng bánh kem nàyThẩm Tiêu đưa cô đi qua một lần, ở trung tâm thành phố nhất phồn hoa địa phương đi qua vừa lúc tiện đường.

Vì thế cô đánh tay lái liền chạy xe đi trung tâm thành phố đình hảo xe sau, bỗng nhiên phát hiện phòng khám lần trước cùng Thẩm Tiêu khám tâm lý ở ngay bên cạnh.

Cô vẫn luôn hy vọng Thẩm Tiêu có thể tiếp tục đến gặp bác sĩ tâm lý, cô cảm thấy anh có biểu hiện không quá thích hợp.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du cũng không đi mua bánh kem mà trực tiếp vào phòng khám tâm lý.

Nửa giờ sau, cô biểu tình quái dị từ phòng khám bước ra trở lại trên xe, cũng không nóng nảy lái xe, mà là cẩn thận nhớ lại lời bác sĩ tâm lý nói.

"Bạn trai của cô tôi ấn tượng rất sâu, lúc ấy thời điểm cùng cậu ta nói chuyện, tôi liền cảm giác có điểm kỳ quái, cậu ta tâm lý không thành vấn đề, có thể nói là rất tốt, người như vậy giống như sẽ không dễ dàng cảm nhận được áp lực, hơn nữa lần đó nói chuyện, cậu ta giống như từ lúc bắt đầu, liền cố ý vô tình mà đem tôi dẫn đường vào câu chuyện, nói như vậy khả năng có điểm buồn cười, rốt cuộc tôi mới là bác sĩ tâm lý, nhưng sự thật chính là bộ dáng ấy, cuối cùng từ những gì cậu ta nói tôi dễ dàng phát hiện cậu ta thiếu cảm giác an toàn, cho nên liền hạ kết luận, nhưng sau lại tôi nghĩ nghĩ...... Cái kết luận này, có thể hay không chính kết quả mà câu ta muốn?" Thẩm Du nghe xong nửa ngày chỉ là có chút ngốc lăng mà nói: "Bác sĩ là có ý gì, là nói anh ấy thiếu cảm giác an toàn là diễn suất"

"Tôi cũng không thể xác định, rốt cuộc cũng chỉ suy đoán, tôi trước nay không gặp người có tâm lý tố chất tốt như vậy."

"Vậy bác sĩ cùng trợ lí anh ấy hẹn gặp một lần nữa chính là muốn hỏi rõ việc này sao" Thẩm Du kỳ quái hỏi.

Bác sĩ phản ứng càng kỳ quái, nói: "Tôi cảm thấy cậu ta hoàn toàn không cần thiết xem bác sĩ tâm lý, vì cái gì lại muốn gặp cậu ta thêm lần nữa."

Thẩm Du:......

Thẩm Du từ trong phòng khám ra, cả người vẫn là như lọt vào trong sương mù, ngồi ở trong xe suy nghĩ hơn nửa ngày, vẫn không có manh mối, cô cảm thấy bác sĩ nói những lời này đó, làm cô có điểm không thể lý giải.

Thẩm Tiêu đúng là lợi hại, cũng không có khả năng so bác sĩ tâm lý lợi hại hơn, anh lại không phải chuyên nghiệp học cái này, sao có thể dẫn đường được một cái bác sĩ tâm lý chứ

Vẫn là trước đến Thẩm Thị tìm Thẩm Tiêu hỏi một câu cho rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.