Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?

Chương 23



Edit: Lily_Carlos

Đại hội âm nhạc kết thúc trong viên mãn, đáng giá để mọi người đi chúc mừng một phen, đồng thời cũng vì muốn tổ chức một bữa tiệc liên hoan cuối năm.

Song Hee Eun nghe các thành viên trong nhóm khuyên bảo nên cũng không mang con mèo kia vào trong quán bar, Song Hee Eun cũng cảm thấy rất có đạo lý, bên trong nhiều người phức tạp, nếu anh ta bị lạc hoặc là bị ai bắt mất thì biết đi đâu tìm đây.

Sau khi những người khác đi vào quán bar, Song Hee Eun cúi xuống bắt đầu dỗ dành Kwon Ji Yong: “Ngoan nghe lời nào, tôi đi vào đó một lúc rồi ra đưa anh về, yên tâm nhất định tôi không uống rượu đâu.”

”Lúc vui vẻ như vậy nên uống rượu, nào cạn ly!” Song Hee Eun nâng ly rượu lên cao muốn cùng các thành viên khác uống rượu.

”Cạn ly!”

”Chúc Bigbang sang năm mới ngày càng có nhiều tác phẩm thành công hơn nữa!”

Dù xung quanh vô cùng ồn ào nhưng mỗi tế bào trong cơ thể đều muốn rung động theo từng giai điệu, Song Hee Eun cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung ra, thỉnh thoảng cô còn hét lên một tiếng.

Kwon Ji Yong ngồi một mình ở trong xe hắn cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhàm chán đến cực hạn, cửa xe bị đóng chặt lại, chỉ mở phần mui xe để thông khí, hắn đang ngồi trong xe nghe một chương trình trên đài FM trên đó một MC không biết tên đang giải đáp các thắc mắc của tuổi mới lớn, hắn cũng không nghĩ ra được tại sao mình lại dễ dàng đồng ý cho người phụ nữ tên Song Hee Eun kia vào trong quán bar chơi như thế, lại còn để một mình hắn ở chỗ này nữa chứ.

Còn để hắn nghe cái thể loại thiếu muối này nữa chứ, Kwon Ji-Yong hắn còn chưa bao giờ tin mấy cái đạo lý huyễn hoặc này.

Kwon Ji-Yong dùng móng vuốt của mình đổi mấy kênh khác, có một kênh đang phát lại đại hội âm nhạc hôm nay, mà vừa vặn đến tiết mục của nhóm bọn hắn, cái kia... Âm thanh đó là của hắn, nhưng người hát lại là Song Hee Eun, thật kỳ lạ chính bản thân hắn lại cảm giác người phụ nữ này hát cũng không tệ, oán niện vì Song Hee Eun ném hắn ở đây một mình suýt nữa thì tiêu tan hết.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, hình như cái người phụ nữ kia chưa có ý nghĩ muốn ra, hắn rất muốn đi xem một chút, nhưng vì phòng hắn chạy ra cửa xe đã bị khóa lại, phần mui lại chỉ mở có một phần ba, Kwon Ji-Yong thử nhảy qua, nhưng mà cái thân thể béo ú này của hắn lại không thể ra được, chỉ chui đầu ra cũng khó nữa là, chỉ có thể nói lòng dạ của người phụ nữ này quá sâu chuyện như vậy mà cô ấy cũng có thể nghĩ ra được.

Đại hội âm nhạc trên đài FM đã kết thúc, Kwon Ji Yong luôn nhảy qua nhảy lại trong xe nhằm tìm kiếm cách ra rốt cuộc cũng dừng lại, giống như là hắn nhìn thấy cái gì đó.

Young Bae đỡ Song Hee Eun ra ngoài, chậm rãi đi về bên này.

Đến bên cạnh xe, Young Bae lấy chìa khóa xe từ người Song Hee Eun ra, mở cửa, Kwon Ji Yongnhanh chóng nhảy ra, hắn chờ thời khắc này quá lâu rồi.

”Ầm!” Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Song Hee Eun bị ngã xuống đất, ngay cả Kwon Ji-Yong cũng bị lộn ra mấy vòng trên mặt đất, Young Bae không khỏi phàn nàn nói: “Con mèo này làm sao vậy, chỉ toàn gây phiền toái.”

Kwon Ji-Yong bò dậy, thấy Song Hee Eun đã say tới mức bất tỉnh nhân sự, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

Young Bae kéo Song Hee Eun lên xe, miệng nói: “Sao lại uống nhiều như vậy chứ, làm sao cũng không khuyên nổi.” Không có cách nào khác, hắn đành đưa ‘Kwon Ji Yong’ về trước tránh sảy ra chuyện.

Sắp đến năm mới rồi, cũng không nên sảy ra chuyện gì xấu.

Song Hee Eun bị kéo lên xe, nằm ở chỗ ngồi phía sau, Kwon Ji-Yong cũng lên xe một lần nữa, đứng tại trên bụng của cô, một mặt miệt thị, chỉ cảm thấy cơn giận không có cách nào phát tiết ra ngoài, người phụ nữ này, chờ cô ta tỉnh lại nhất định sẽ dạy bảo cô ta.

”Uống, cạn ly!” Song Hee Eun vươn tay làm như là đang cầm một cái chén, không nghĩ tới lại đánh lên người Kwon Ji Yong đang ở trên bụng cô, một cục thịt bị đánh cho lăn xuống đất, người phụ nữ này, Kwon Ji-Yong nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Young Bae đang ở đây hắn sớm cho cô ta một trận!

Bây giờ hắn cũng không thể làm gì cô ta, nhưng ít nhất có thể mắng cho cô ta một trận di.

Kwon Ji-Yong chật vật bò dậy, còn không có đứng vững, Young Bae lại đột nhiên phanh lại, Song Hee Eun lại lăn từ trên ghế xuống đè lên người Kwon Ji Yong.

Một khắc này, hắn cảm thấy mình như bị đấm một cái thật mạnh!

Young Bae quay đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy rất nhanh sẽ đến nhà, cứ như vậy đi dù sao ‘hắn’ cũng uống say đến mức không biết gì rồi, khóe miệng lại len lén cười, đèn xanh, hắn lại nhấn chân ga một lần nữa.

Kwon Ji-Yong bị ép dưới thân thể của chính hắn, không ngừng kêu khổ, Young Bae à, cậu nhớ đó cho tôi. T^T

Cuối cùng cũng tới dưới lầu nhà hắn, Young Bae không thể không cõng ‘Kwon Ji Yong’ lên tầng, Kwon Ji-Yong tự giác đứng dưới chân hắn, đi theo hắn.

Young Bae thành công cõng Song Hee Eun về tới nhà, uống một cốc nước ở nhà Kwon Ji Yong liền rời đi.

Song Hee Eun lăn lộn ở giường lớn mềm mại, khóe miệng còn có ý cười, lần này Kwon Ji-Yong liền nhìn không được, người phụ nữ này cô đối xử với tôi như vậy mà còn cười được.

”A a a a a...” Song Hee Eun mơ thấy một người đàn ông tỏ tình với mình, tay hắn cầm một bó hoa tươi, tuy không nhìn thấy rõ mặt của người đàn ông đó nhưng trong giấc mơ cô vẫn ôm hoa cười vui vẻ, giấc mơ này của cô thật hoàn mỹ.

Thật không thể nhịn mà!

Kwon Ji-Yong nhảy lên giường, dùng khí thế kinh người đứng trước mặt Song Hee Eun.

”Em làm bạn gái tôi được không?” Nười đàn ông trong mơ vô cùng thân sĩ(ga lăng) và đẹp trai.

Song Hee Eun cơ hồ muốn nhào tới: “Em nguyện ý, em nguyện ý.” Đây là tuyệt đối không thèm suy nghĩ gì hết.

Cuối cùng tới phần mấu chốt, Song Hee Eun chủ động ôm lấy mặt người đàn ông đó, nhắm mắt lại, vô cùng say mê.

”Song Hee Eun, cô làm cái gì, mau buông tôi ra, Song Hee Eun, cái người phụ nữ xấu xí này, cô muốn làm cái gì!” Kwon Ji-Yong cảm thấy vô cùng sợ hãi, người phụ nữ này ôm lấy mặt hắn như vậy làm cái gì, lại còn biểu lộ dâm... đãng như vậy nữa chứ!

Người yêu dấu, em đến hôn anh đây! Song Hee Eun ôm người đàn ông mình yêu trong mộng chủ động dâng môi lên.

Kwon Ji-Yong điên cuồng giãy dụa trong tay cô, nhưng mà không thể làm gì được vì bây giờ cô ta đang ở trong cơ thể đàn ông, sức lực rất lớn nên hắn có giãy dụa cũng như không.

Rốt cục, Song Hee Eun đạt được mục đích, Kwon Ji-Yong bị cô mạnh mẽ cưỡng hôn một cái.

Thế nhưng Song Hee Eun cảm thấy có gì đó không đúng, người đàn ông này sao lại có nhiều lông như vậy, tựa như râu, cô lau miệng xong lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Kwon Ji-Yong giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, vừa định giáo huấn người phụ nữ xấu xí này thì hắn bỗng cảm thấy đầu mình trở nên choáng váng, thân thể cũng ngày càng nặng, cuối cùng hắn không chống đỡ nổi nữa liền ngã xuống.

Bức tường màu trắng, phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, sau khi hẹn hò với bạn gái Song Seung Yeom liền chạy tới nơi này, nhắc tới cũng thật lạ bình thường hắn rất thích chống đối chị gái hắn, nhưng đến lúc chị hắn thật sự sảy ra chuyện không còn ai mắng hắn khi hắn làm sai nữa, bây giờ hắn lại hi vọng chị ấy có thể tỉnh lại đánh hắn, mắng hắn.

Cha mẹ đã tới, nhưng vì gần đây sức khỏe của mẹ không tốt lắm nên cha lái xe đưa mẹ về nhà trước, cô hộ sĩ cũng về nhà đón năm mới, bây giờ số người ở trong bệnh viện chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng may Park Seon Yeong là một cô gái khéo hiểu lòng người, biết Song Seung Yeom nhớ chị gái mình nên trước mười hai giờ liền về nhà.

Song Seung Yeom rất cảm kích vì cô ấy có thể thông cảm cho hắn, nhất định chị của hắn cũng sẽ thích cô ấy.

Song Seung Yeom ngồi ở bên giường, chống tay lên cằm nhìn cái người đã nằm nửa năm trên giường: “Chị, bao giờ chị mới có thể tỉnh lại chứ, em trai chị đã có bạn gái mà chị một mảnh tình vắt vai cũng chưa có, xì xì.”

Sau đó, hắn đứng dậy kéo rèm cửa ra nói: “Chị nhìn xem, hôm nay Seoul náo nhiệt biết bao nhiêu, mọi người đều ở bên nhau, mà chị...” Song Seung Yeom nói, quay đầu nhìn người trên giường, vậy mà hắn lại trông thấy kỳ tích, ngón tay Song Hee Eun nằm trên giường vừa động một cái.

Bây giờ hắn cảm thấy mình bị hoa mắt, liền bước nhanh đến trước giường bệnh, nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường.

Rất nhanh, ngón tay Song Hee Eun lại giật giật lần nữa, lần này biên độ càng thêm lớn, cô như muốn dùng sức nắm bàn tay lại, nhưng làm thế nào cũng nắm không nổi.

Tiếp đó, mí mắt Song Hee Eun giật giật chậm rãi mở ra, Song Seung Yeom kích động đến mức nước mắt đều chảy xuống:“Chị... Chị đã tỉnh, rốt cuộc chị cũng tỉnh lại rồi!”

Vì thân thể này đã rất lâu không hoạt động rồi, Song Hee Eun vẫn không thể cử động được, chỉ có thể dồn sức chuyển động cổ, muốn nói cái gì đó, nhưng cũng chỉ là động động môi.

Song Seung Yeom kích động nói: “Chị, chị đừng có gấp, em đi gọi bác sĩ trực ban đến!”

Song Seung Yeom chạy ra khỏi phòng bệnh, vừa chạy vừa cầm điện thoại di động lên gọi điện về nhà.

Mẹ Song Hee Eun đac đi ngủ cầm điện thoại lên thấy là con trai gọi tới, lập tức liền nghĩ đến bên bệnh viện xảy ra chuyện gì: “Alo, Seung Yeom à, xảy ra chuyện gì vậy?”

”Mẹ, chị đã tỉnh, chị đã tỉnh lại rồi!”

”Cái gì, con nói là, Hee Eun đã tỉnh lại.” Lee Hye In trong lúc nhất thời kích động đến không kềm chế được, vội vàng lay chồng đang ngủ say dậy.

Song Hee Eun còn đang dần dần thích ứng hoàn cảnh trước mắt, nơi này... Rất rõ ràng là bệnh viện, cô vừa mới nhìn thấy em trai Song Seung Yeom của cô, không phải cô đang nằm mơ chứ, cô tỉnh lại?

Rất nhanh, bác sĩ bị gọi đi qua, giúp Song Hee Eun kiểm tra một phen, vui vẻ nói:“Đây quả thực là kỳ tích, xem ra cô ấy đã hoàn toàn khôi phục.”

Bác sĩ bảo ngày mai lại kiểm tra toàn diện một lần, nếu như không có di chứng liền có thể xuất viện.

Cha mẹ Song Hee Eun và Song Seung Yeom cùng ngồi với cô đến tận hừng đông, dù sao ngủ lâu như vậy, cô cũng không muốn ngủ nữa, cô cảm thấy mình có một giấc mơ dài chỉ sợ nếu nói ra mọi người đều cho là không thực tế.

”Seung Yeom à, hôm nay là ngày bao nhiêu.”

”Ngày một tháng một.” Song Seung Yeom dừng một chút lại tiếp tục nói: “chị đã ngủ nửa năm rồi.”

Nửa năm à, trong lòng Song Hee Eun khẽ nói, cô hôn mê nửa năm lại có một giấc mơ kéo dài nửa năm không chân thực.

Lúc này, có người mở TV, là phát lại đại hội âm nhạc tối qua, đến đoạn MC giới thiệu Bigbang ra sân khấu, Song Hee Eun không hiểu sao lại cảm thấy đây tất cả rất thật, giống như có quan hệ với mình.

Tất cả đều giống như những gì mình từng trải qua, âm nhạc vang lên, đến lúc Kwon Ji-Yong hát, vậy mà hắn lại bỏ lỡ mất câu đầu tiên, hiện trường đột nhiên yên tĩnh trở lại, Song Hee Eun đột nhiên ngồi thẳng người, con ngươi phóng đại, đây tuyệt đối không thể nào là mơ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.