Cô chỉ có thể ngửi, dù sao mèo sứ không tiêu hóa được.
Nhưng việc hoàn hồn càng lúc càng cấp bách.
Mỗi lần Yến Địch cúi đầu ăn cơm, đôi mắt nóng cháy của Cố Dư nhìn chằm chằm đôi đũa của anh. Cố tình khi anh ngẩng đầu, Cố Dư lại rời mắt, ra vẻ “Bé không biết gì hết”, “Bé không muốn ăn gì hết”.
Nhưng vừa cúi đầu, ánh mắt khát vọng lại xuất hiện.
Yến Địch: “…”
Cố Dư: Lúc trước tôi không muốn chọn, nhưng hiện tại tôi muốn làm người. Nếu không được, ít nhất khi ăn cơm cho tôi hóa thành người.