Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư

Chương 84: Tiên sinh yêu kiều



Thấy tiểu đồ đệ sắp trở mặt, Thẩm Thanh Trác cười hòa giải: "Ta là tiên sinh, nói chênh lệch đồng lứa cũng không sai."

Lông mày anh tuấn càng cau càng sâu, Tiêu Thận âm dương quái khí hỏi: "Tiên sinh muốn làm trưởng bối của ta?"

"Nào dám?" Thẩm Thanh Trác bỗng nhiên ý thức được không đúng, chuyển đề tài, "No no gọi ngươi là ca ca, rõ ràng ngươi thoạt nhìn tuổi trẻ mà, có đúng không, No no?"

No no như hiểu mà không hiểu gật đầu, liền giòn tan mà hô: "Ca ca!"

Thẩm Thanh Trác ôm nữ oa oa tiến tới trước mặt tiểu đồ đệ, thử dò hỏi: "Tiểu Thất, ngươi có muốn ôm nàng một cái không?"

Môi mỏng mấp máy, vô tình phun ra một chữ: "Không."

Nhưng ngay sau một cái chớp mắt, Tiêu Thận bỗng đổi chủ ý, nghiêm túc thận trọng mà duỗi tay ra, rồi ôm lấy No no.

Thanh niên dáng người cao lớn, bé gái nhỏ trong lồng ngực hắn trông càng nhỏ bé hơn. Hắn liền giữ một gương mặt tuấn tú, tứ chi rất là cứng ngắc, thoạt nhìn có một loại tương phản đáng yêu khó tả.

Thẩm Thanh Trác không khỏi bật cười: "Rất biết ôm á nha."

Vừa dứt lời, Tiêu Thận liền như cầm phải miếng khoai lang nóng, cúi đầu nhanh chóng đưa No no đi lên phía trước.

Chỉ có điều động tác trên tay lại rất cẩn thận từng li từng tí một.

"Tiên sinh." Hắn kéo tay tiên sinh, "Chúng ta vào đi thôi."

Thẩm Thanh Trác tùy ý để hắn dắt tay, lại cười nói: "No no, nhóc đi tìm Hướng Thần thúc thúc chơi đi."

"Dạ!" No no vui vẻ đáp lại.

Tiết Sĩ Hàng đứng bên cạnh nhìn, thấy thánh thượng tự nhiên như thế mà dắt tay Thẩm đại nhân, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả được.

Quân thần? Sư sinh? Dù là gì đi nữa cũng không quá giống...

Nhưng Tiêu Thận chẳng mảy may quan tâm ánh mắt người khác, kéo tiên sinh vào gian phòng, đóng cửa lại, dùng đôi tay rắn chắc và lồng ngực vững vàng ôm chặt, không nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn tiên sinh.

"Làm gì đấy?" Thẩm Thanh Trác giơ tay đẩy hắn ra, trêu ghẹo: "Không lẽ lại ghen với No no à?"

"Ừm." Tiêu Thận đáp thẳng thắn, "Ghen."

Hơi thở ấm áp phả lên mặt, Thẩm Thanh Trác đưa tay cà cà sau gáy vào cánh cửa, "Sao mà lòng dạ hẹp hòi thế, bé gái cũng ghen à?"

Đôi mắt đen nhánh càng u ám, giọng trầm thấp lại mang chút oan ức: "Tiên sinh chưa từng chủ động hôn ta."

Thẩm Thanh Trác ngẩn ra: "A..."

Tiêu Thận nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ngữ khí đầy ám chỉ: "Tiên sinh bây giờ bổ lại cũng được."

"Nhưng ngươi cũng lớn rồi mà." Thẩm Thanh Trác bật cười, "Nếu ngươi lại trở thành tiểu đoàn tử, tiên sinh sẽ cân nhắc."

"Chụt" một tiếng, âm cuối im bặt.

Cũng may chỉ là một nụ hôn nhẹ, Tiêu Thận hôn xong liền rút lui, chóp mũi cọ nhẹ vào chóp mũi, hắn cười nhẹ nói: "Lần này cũng không tính tiên sinh chủ động, ta từ từ chờ."

Chờ đến khi tiên sinh nguyện ý chủ động hôn hắn, nguyện ý yêu hắn, tâm duyệt hắn.

Thẩm Thanh Trác chỉ cảm thấy trái tim nhỏ không chịu nổi, giấu đi như rủ mắt xuống, "Nói cẩn thận ước pháp tam chương..."

"Cái gì tam chương?" Tiêu Thận cố ý giả ngu, sống mũi cao cọ vào sau tai mẫn cảm, "Nói xem, chẳng lẽ ta không khiến tiên sinh thoải mái sao..."

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: "Thẩm đại nhân!"

Thẩm Thanh Trác giật mình, đẩy tiểu đồ đệ dính dính nhơm nhớp ra, mặt đỏ bừng mở cửa: "Chuyện gì?"

Tiết Sĩ Hàng đưa lên mật báo: "Lý tổng binh truyền tin về."

Thẩm Thanh Trác nhận thư, mở ra xem nhanh vài dòng, "Tình hình không ổn, chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ."

Tiêu Thận cau mày, ngữ khí không hài lòng: "Một đám sơn tặc thổ phỉ, lý nào lại để trận chiến này uất ức như vậy."

"Theo tiên sinh giải thích, đám này phản loạn đầu mục rất có đầu óc, không phải loại sơn tặc thổ phỉ thông thường." Thẩm Thanh Trác lắc đầu, "Phản quân đa phần là dân Túc Châu, nếu dùng trí thì tốt hơn cường công."

Tiêu Thận nhấc mắt lên, "Ý của tiên sinh là..."

Thẩm Thanh Trác hơi gật đầu, "Chiêu an.*"

* "Chiêu an" (招安) lịch sử văn hóa Trung Quốc: sử dụng biện pháp chính quyền để dụ dỗ, thuyết phục từ bỏ chiến tranh: giảm bớt chiến tranh, chuyển các nhóm phản loạn thành lực lượng của mình.

Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp

- --

Hai ngày sau, trời đêm mây đen giăng kín, gió lớn nổi lên. Thẩm Thanh Trác lấy cớ tự mình giám sát để cùng quan sai áp giải lương thực đi tới địa điểm giao dịch.

Triều đình gửi tới lượng lớn lương thực cứu trợ thiên tai, không phải ai cũng tiêu thụ hết được. La Tri Châu đã phân chia cho bốn nhà phú thương để bán, lợi dụng bóng tối để lén lút giao dịch.

Thẩm đại nhân trong bộ áo xanh, với gương mặt lạnh lùng nhìn quan sai mở ra kho của phú thương. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy kho lúa chất đầy lương thực, Thẩm Thanh Trác vẫn không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

Ở Túc Châu, người dân đói đến mức phải ăn thịt người, mà kho lúa của phú thương lại chất đầy hàng, lương thực sắp tràn ra ngoài. Bao nhiêu mạng sống của dân thường đã bị số lương thực này lấy đi?

"Thẩm đại nhân, bạc đều ở đây, mời ngài xem qua." Trần lão gia cười tươi, mở chiếc vali đựng bạc sáng như tuyết, sắp xếp ngăn nắp.

Thẩm Thanh Trác buông tay, từ từ thả nắm đấm đang nắm chặt, mỉm cười nhẹ nhàng: "Trần lão gia khách khí rồi."

La Tri Châu vừa nhìn thấy bạc, mắt liền sáng lên, không thể chờ đợi được nữa, liền sai người mang vali đi để tiếp tục giao dịch với nhà tiếp theo.

Suốt cả đêm, Thẩm Thanh Trác chứng kiến sự giàu có của bốn nhà phú thương, số lương thực này đủ để nuôi sống hàng vạn binh mã của triều đình. Nhà phú thương cuối cùng là Điền viên ngoại, cũng chính là thông gia của Túc Châu thông phán.

Khi La Tri Châu nâng bạc lên, cười tươi không khép miệng lại được, Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng vỗ tay một cái. Ngay lập tức, như thần tốc, anh túm lấy cổ La Tri Châu.

"A!" La Tri Châu giật mình, hét lên một tiếng kinh hãi: "Người đâu! Cứu mạng!"

Quan sai lập tức rút đao ra, nhưng ngay sau đó, binh lính đã mai phục trong bóng tối ào ào xông ra, bao vây toàn bộ kho lúa.

Điền viên ngoại sắc mặt biến đổi, lùi lại vài bước hoảng hốt, "Thẩm đại nhân, chuyện này là sao?"

"Bán trộm lương thực quan, tang chứng vật chứng đầy đủ." Thẩm đại nhân nhẹ giọng, câu nói bay trong gió đêm, "Người đâu, bắt lại."

Tại nha môn Tri Châu, La Tri Châu quỳ trên đất than khóc: "Thẩm đại nhân! Hạ quan chỉ nhất thời hồ đồ thôi mà! Xin Thẩm đại nhân tha mạng!"

Thẩm Thanh Trác ngồi trước bàn, chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, "Tha mạng? Ta dựa vào gì mà phải tha mạng cho ngươi?"

La Tri Châu ngẩn người, tưởng rằng Thẩm đại nhân đang đòi hỏi lợi ích, vội nói: "Hạ quan nguyện dâng lên mười ngàn lượng bạc để kính ngài!"

Nghe vậy, Tiêu Thận mắt phượng híp lại, ánh mắt lạnh lùng u ám.

Thẩm đại nhân vẫn im lặng, chỉ khẽ cúi mắt nhìn cốc trà đang bốc khói.

"Hai mươi ngàn lượng!" La Tri Châu cuống cuồng, bò lên trước hai bước, "Không! Năm mươi ngàn lượng!"

"Ầm!" Một tiếng vang lớn, Tiêu Thận đá một cú mạnh vào con lợn béo đáng chết này.

La Tri Châu ngã xuống đất kêu gào: "Xin tha mạng, đại nhân tha mạng... Mười vạn lượng! Hạ quan nguyện dâng toàn bộ tài sản..."

"Tốt! Tốt!" Tiêu Thận phất tay áo cười lạnh, "Một tri châu nhỏ như Túc Châu, tiện tay liền có mười vạn lượng bạc trắng, trẫm cuối cùng cũng hiểu, ngân khố quốc gia rốt cuộc đã chui vào túi bọn tham quan các ngươi!"

Tri châu Túc Châu, La Tri Châu, bị bắt đền tội với một bản cung dài nhiều trang, chi tiết rõ ràng, liệt kê danh sách quan chức tham ô do Bố chính sứ Thích Hồng Quân dẫn đầu.

Hoàng thượng liền hạ lệnh, bắt Thích Hồng Quân đang ở Kham Châu, đồng thời nghiêm lệnh điều tra vụ tham ô ở ba châu Hoa Bắc, quyết tâm trừng trị hết bọn quan tham phá hoại vương pháp.

Cùng lúc đó, bốn nhà phú thương ở Túc Châu bị tịch thu tài sản và kho lúa sung công, dù trái tim bọn chúng đau đớn nhìn đống lương thực của mình bị lấy đi, nhưng vì bảo toàn tính mạng, chúng chỉ có thể nén giận mà không dám hé răng.

Khi nạn dân nhận được lương thực thật sự, đầu tiên là bàng hoàng, sau đó nước mắt rơi lã chã.

"Đúng là lương thực..." Một bà lão ngoài năm mươi, đôi tay run rẩy, nước mắt chảy dài trên má khô nứt, "Thật sự là lương thực! Có cơm ăn rồi!"

Tiếng hét này khiến nạn dân khác cũng bật khóc, một gia đình già trẻ ôm lấy túi lương thực, vừa ôm vừa khóc, dường như muốn khóc hết mọi cực khổ đã trải qua.

Còn sống, còn có thể khóc, có lương thực, là còn hy vọng.

Thẩm Thanh Trác nhìn đám nạn dân đang gào khóc, đáy mắt cũng lặng lẽ ướt đẫm.

Cuối cùng thì hắn đến chậm, lẽ ra hắn có thể cứu được nhiều người hơn nữa...

"Tiên sinh." Như cảm nhận được tâm trạng của hắn, Tiêu Thận giơ tay nắm lấy vai gầy của Thẩm Thanh Trác, "Là tiên sinh đã cứu họ, tiên sinh đã làm hết sức rồi."

Thẩm Thanh Trác miễn cưỡng nở một nụ cười, "Tiên sinh biết mà."

Tiết Sĩ Hàng hỏi: "Thẩm đại nhân, số lương thực còn lại sắp xếp thế nào?"

Kho lúa của bốn nhà phú thương lớn đến mức không thể chuyển hết về kho quan, nên quyết định mở kho tại chỗ để phân phát lương thực cứu trợ thiên tai.

Thẩm Thanh Trác cúi người thổi nhẹ vào hạt lúa, "Sau khi phát hết kho này, sẽ bán ra với giá rẻ, lương thực trong chợ sẽ được định giá ở mức tám mươi văn một đấu. Không bao lâu nữa, giá lương thực tại Túc Châu sẽ hạ xuống."

Tiết Sĩ Hàng do dự một chút, "Túc Châu đất khô cằn, dù tám mươi văn một đấu, có những dân nghèo chỉ e cũng không mua nổi..."

"Cho họ làm công đổi lương thực." Thẩm Thanh Trác xoa nắm những hạt lúa tròn đầy trong lòng bàn tay, "Để họ giúp xây lại nhà cửa cho những người bị ảnh hưởng bởi thiên tai, đóng góp cho việc tái thiết Túc Châu."

"Đại nhân cũng rõ, trong thành còn rất ít người lao động khoẻ mạnh." Tiết Sĩ Hàng thắc mắc, "Người già yếu bệnh tật sao có thể tu sửa phòng ốc?"

Thẩm Thanh Trác liếc nhìn hắn, cuối cùng nở một nụ cười, "Ai nói không có lao động khỏe mạnh? Yên tâm, sớm thôi sẽ có."

Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp

- --

Trên xe ngựa, Tiêu Thận không yên phận, thò tay mò mẫm lấy tay tiên sinh.

"Khụ khụ khụ..." Thẩm Thanh Trác vỗ mạnh mu bàn tay hắn, liếc xéo một cái, "Thành thật chút đi."

Không biết sao, cái nhìn này khiến Tiêu Thận mềm nhũn cả người, không nhịn được mà kéo tiên sinh lên ngồi trên đùi mình.

"A!" Thẩm Thanh Trác khẽ kêu, "Ngươi nổi điên cái gì thế?"

"Điên vì tiên sinh." Tiêu Thận đáp lại nhanh chóng, điều chỉnh tư thế để tiên sinh ngồi thoải mái hơn, mặt dày lại gần thêm chút, "Ghế xe ngựa này cứng quá, ta sợ tiên sinh chịu đau, chi bằng để ta làm đệm thịt có được không?"

Thẩm Thanh Trác đập nhẹ hắn một cái, bực bội nói: "Tiên sinh đâu có yếu ớt đến thế?"

Tiêu Thận vòng tay ôm chặt tiên sinh, tay chân không dám lộn xộn, nghiêm trang đáp: "Có chứ, tiên sinh của ta là người yêu kiều nhất thiên hạ."

Không cưỡng lại được, Thẩm Thanh Trác chỉ còn cách từ bỏ giãy giụa, tựa vào lồng ngực ấm áp vững chắc của hắn.

"Chỉ một vị tri châu đã tìm ra được một triệu lượng, bọn tham quan lớn hơn chắc chắn còn nhiều hơn. Lần này quét sạch vụ án tham ô, ngân khố quốc gia cũng đỡ đi không ít." Tiêu Thận để cằm tựa lên đỉnh đầu tiên sinh, "Tất cả những thành quả này đều nhờ tiên sinh."

"Ngươi đã thỏa mãn rồi à?" Thẩm Thanh Trác cười khẽ, "Còn sớm lắm."

Tiêu Thận giả vờ bình thản, khẽ hôn lên mái tóc tiên sinh, từ tận đáy lòng thở dài: "Sao tiên sinh lại lợi hại đến vậy?"

Thẩm Thanh Trác hơi ngửa mặt lên, nhạy cảm nói: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng táy máy tay chân."

"Oan cho ta quá, tiên sinh!" Tiêu Thận tỏ vẻ oan ức, "Tay chân ta đều đặt đúng chỗ đây mà."

Vừa dứt lời, xe ngựa bỗng chòng chành một chút, hắn cúi đầu xuống, liền hôn trộm lên môi tiên sinh.

"Tiêu Tiểu Thất!" Thẩm đại nhân nổi giận, giãy dụa trong lòng hắn.

"Đừng, đừng nhúc nhích..." Tiêu Thận vội ôm chặt tiên sinh, cả người căng cứng, giọng càng thêm khàn khàn.

Thẩm Thanh Trác nhận ra điều không đúng, lập tức cứng người lại.

May thay lúc này, từ bên ngoài truyền đến giọng của Lý tổng binh: "Thẩm đại nhân!"

Thẩm Thanh Trác như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, vội đẩy tiểu đồ đệ ra, dịch chuyển khỏi đùi hắn.

"Lý tổng binh." Thẩm đại nhân vén áo bước xuống xe, chắp tay nói, "Nhiều ngày khổ chiến, đại nhân vất vả rồi."

"Nào có nào có, hạ quan xấu hổ." Lý đại nhân chắp tay đáp lễ, lúc này mới phát hiện thánh thượng cũng xuống xe ngựa, một tay nắm trường bào, tư thế hơi kỳ quặc.

"Thánh thượng." Sau khi hành lễ, Lý Hâm Võ nhịn không được hỏi han, "Xin hỏi thánh thượng có chỗ nào không được thoải mái?"

Tiêu Thận sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắng giọng đáp: "Không sao."

Đi phía trước, Thẩm Thanh Trác quay đầu nhìn lại, thấy tư thế kỳ lạ của hắn, không nhịn được cười thành tiếng.

Thấy tiên sinh nở nụ cười động lòng người, Tiêu Thận thầm nghiến răng, không nói nên lời mà đáp lại: "Tiên sinh, cứ chờ xem..."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay tiên sinh: Ta đợi!

Tương lai tiên sinh: Tiên sinh sai rồi mà, hmu hmu hmu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.