Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư

Chương 91: Bị tóm



Tinh Lâu huyên náo, hầu bàn lanh lẹ bận rộn qua lại, thêm trà rót nước. Khi thấy khách mới vào cửa, anh ta ngay lập tức vung khăn, ân cần tiến ra đón: "Mời các vị khách quan vào trong ~"

Tuy nhiên, khi nhìn rõ người đến, hầu bàn liền sững sờ. Một thanh niên mặc thanh bào, trang phục thanh lịch sạch sẽ, gương mặt không quá xuất chúng nhưng ngũ quan đoan chính, tỏa ra một khí chất thanh tao phong lưu. Bước đi tao nhã, dáng người kiên cường, tay cầm quạt giấy, hắn thật sự là một công tử văn nhã như trời quang trăng sáng.

Người vừa vào cửa, trà lâu vốn huyên náo bỗng chốc im ắng, chỉ giây lát sau mới náo nhiệt trở lại. Thẩm Thanh Trác khẽ gật đầu: "Ba vị, xin mời."

Hầu bàn lúc này mới để ý, phía sau công tử văn nhã còn có hai người hầu. Anh ta lập tức hồi thần, quay người dẫn đường: "Mời công tử lên lầu hai!"

Thẩm Thanh Trác lên lầu, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ. Nhìn hai người hầu bên cạnh, hắn cười nói: "Ngồi đi, hai ngươi là cọc gỗ sao?"

Hướng Thần ôm kiếm, mặt không biến sắc: "Ta phải bảo vệ chủ nhân."

Tiểu Đức tử vội vàng đáp lời: "Nô tài không dám."

Thẩm Thanh Trác nhíu mày: "Hai người các ngươi cứ như vậy thì sau này đừng đi cùng ta nữa."

Hai người nhìn nhau, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện.

Hầu bàn bưng trà tới, không nhịn được bắt chuyện: "Nghe khẩu âm của công tử, không giống người địa phương?"

Thẩm Thanh Trác cười: "Chúng ta từ Thịnh Kinh đến, đi ngang qua đây."

Kể từ ngày rời hoàng cung, Thẩm Thanh Trác đã để Hướng Thần dịch dung, lặng lẽ rời kinh thành trong đêm.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Trác rời Thịnh Kinh, ngoại trừ lần đi Túc Châu trước đó để điều tra tham quan. Nhưng lần này khác biệt, họ vừa đi vừa thưởng ngoạn, không chỉ tận hưởng phong cảnh Đại Ung mà còn hiểu được cuộc sống thực tế của dân chúng.

"Chắc chắn công tử nên ở lại Yến Thành vài ngày," hầu bàn nhiệt tình giới thiệu. "Đừng nhìn nơi đây nhỏ, có rất nhiều điều thú vị và món ăn ngon!"

"Nhất định rồi." Thẩm Thanh Trác liếc nhìn Tiểu Đức tử, Tiểu Đức tử liền hiểu ý, lấy ra bạc thưởng cho hầu bàn.

Bỗng dưng, phía trước vang lên giọng nói lớn: "Trần huynh, chúc mừng thi Hương! Sang năm vào kinh tham gia thi Hội, đậu Trạng nguyên, đừng quên bọn đệ nhé!"

Trần công tử khiêm tốn đáp: "Đâu có, kỳ thi mùa xuân tập hợp anh tài khắp nơi, ta không dám tự tin."

Người khác tiếp tục khen ngợi, nhưng có một giọng lạnh lùng chen vào: "Các ngươi thực sự tin rằng kỳ thi mùa xuân là cơ hội cho học sinh nghèo? Khoa cử chỉ là trò xiếc của thế gia. Thi Hương dễ, nhưng muốn đạt danh vọng ở thi Hội, đúng là như lên trời."

Một người khác không đồng ý: "Lý huynh nói sai rồi, triều đình đã điều tra và xử lý gian lận khoa thi, đủ chứng minh công bằng."

Thẩm Thanh Trác nghe đến đây không khỏi bật cười. Người lên tiếng tức giận hỏi: "Vị công tử này, có gì đáng cười sao?"

Thẩm Thanh Trác mỉm cười đáp: "Nếu cần ví dụ, Bùi Ngôn Hề, đương triều thứ phụ, là người thứ hai trong lịch sử Đại Ung đỗ đầu Tam nguyên (Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên), và xuất thân từ hàn môn."

Người kia ngượng ngùng đáp: "Đó chỉ là ngoại lệ thôi..."

Thẩm Thanh Trác trả lời: "Tân đế ban hành nhiều chính sách mới, giữ gìn công bằng khoa cử, đây là cơ hội tốt nhất cho học sinh nghèo. Chỉ cần có tài năng thật sự, triều đình sẽ không bỏ qua các vị ngồi đây. Tương lai, các vị có thể trở thành rường cột nước nhà."

Những lời này khiến bọn học sinh cảm xúc dâng trào, hứa hẹn sẽ thi đỗ bằng thực lực.

Không khí trong trà lâu càng trở nên sôi nổi khi mọi người tiếp tục tranh luận. Thẩm Thanh Trác lẳng lặng nghe, thu thập tin tức hữu ích.

Khi trà cạn, hắn đứng dậy: "Chúng ta đi thôi."

Bất ngờ, vị công tử trước đó tiến đến ngăn hắn lại. Thẩm Thanh Trác hỏi: "Xin hỏi vị công tử này, có gì muốn chỉ giáo sao?"

"Công tử chớ hiểu nhầm, tại hạ không phải là loại hận đời chi nhân*.", Người kia chắp tay, thành khẩn nói:"Gia huynh từng gặp bất công trong khoa thi, khiến Chu mỗ có thành kiến. Nhưng hôm nay nhờ lời công tử, Chu mỗ đã được khai sáng, đến đây để cảm tạ."

*là kiểu người chán đời, oán trách đời.

Thẩm Thanh Trác hơi bất ngờ, sau đó viết vài chữ lên giấy, đưa cho người kia: "Tương lai, nếu Chu công tử đến Thịnh Kinh thi cử, có thể dùng thứ này tìm ta."

Chu công tử liếc nhìn chữ nước mây trôi trên mặt giấy, giương mắt định hỏi thêm nên đi nơi nào tìm Thẩm công tử, nhưng khi ngẩng lên, Thẩm Thanh Trác đã rời đi xa.

- --

Thẩm Thanh Trác bước xuống cầu thang gỗ, định rời khỏi Trích Tinh Lâu, nhưng vừa đến lầu một thì nghe thấy có người với giọng nói kỳ lạ đang hỏi thăm về Thịnh Kinh. 

Bước chân hắn khẽ dừng lại, ánh mắt liếc nhìn về phía hai người kia. Bề ngoài họ có vẻ chỉ là dân thường, nhưng nét mặt lại mang chút gì đó khác lạ, không giống người bản xứ. 

"Hướng Thần." Hắn ngoắc ngón tay, thì thầm vào tai ám vệ bên cạnh: "Đi thử xem hai người kia thế nào." 

Hướng Thần nhận lệnh, không nói một lời, liền tiến tới bàn của hai người kia, dùng kiếm chém mạnh xuống bàn một cách dứt khoát. 

Đúng như dự đoán, hai người kia theo phản xạ rút kiếm tự vệ, nhưng đột ngột dừng lại, chỉ liên tiếp lùi lại vài bước. 

Lầu một lập tức trở nên hỗn loạn, ngay cả lão bản của trà lâu cũng bị kinh động, vội vàng chạy tới hòa giải. 

Hướng Thần sau khi chém xong một kiếm, mặt không biểu cảm, thu kiếm lại rồi đứng sau chủ nhân, như thể những gì vừa xảy ra không liên quan đến hắn. 

Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ đỡ trán, rồi bảo Tiểu Đức Tử lấy bạc bồi thường cho lão bản và hai người kia, sau đó mới chậm rãi rời khỏi Trích Tinh Lâu. 

"Công tử, tại sao vừa rồi ngài lại thử hai người kia?" Tiểu Đức Tử tò mò hỏi, "Chẳng lẽ bọn họ có điểm gì khác thường?" 

"Thoạt nhìn, họ không giống người Đại Ung." Thẩm Thanh Trác lắc lắc chiếc quạt giấy, thần sắc trầm tư, "Hơn nữa, họ hỏi những câu rất kỳ lạ, như đang cố thu thập tin tức gì đó." 

Tiểu Đức Tử gật đầu, như hiểu mà không hiểu, rồi hỏi tiếp: "Vậy công tử, giờ chúng ta đi đâu?" 

Thẩm Thanh Trác ung dung trả lời: "Chúng ta cứ đi theo hai người kia thôi." 

Quả nhiên, hai người kia đi thẳng tới Thịnh Kinh. 

Tiểu Đức Tử đột nhiên nhận ra: "Công tử, đây chẳng phải là đường về kinh sao?" 

"Không sai." Thẩm Thanh Trác thu quạt lại, nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn, "Ngốc quá, bây giờ mới nhận ra à?" 

"Nhưng mà..." Tiểu Đức Tử càng thêm mơ hồ, "Công tử chẳng phải định trốn khỏi kinh đô sao, tại sao lại đi về?" 

Thẩm Thanh Trác liếc nhìn hắn, "Ta đã từng nói với ngươi là ta muốn trốn khỏi kinh đô bao giờ?" 

Tiểu Đức Tử kinh ngạc, suýt cắn phải lưỡi: "Không phải sao? Ta còn mang hết bạc theo rồi!" 

Thẩm Thanh Trác: "..." 

"Hướng Thần, ngươi không mang theo châu báu gì sao?" Tiểu Đức Tử liền quay sang hỏi ám vệ. 

Hướng Thần thành thực trả lời: "Ta không mang bạc theo." 

Thẩm Thanh Trác không biết nên khóc hay cười, chỉ thở dài một hơi: "Khắp thiên hạ đều là đất của hoàng thượng, công tử nhà ngươi có thể trốn đi đâu chứ?" 

Hắn chỉ là muốn ra ngoài giải sầu, suy nghĩ rõ ràng về những chuyện đã xảy ra, đồng thời cũng muốn nghe ngóng lòng dân Đại Ung. 

Nhưng hắn rời kinh chưa đầy một tháng, chắc chắn trong hoàng cung đã phát hiện ra hắn không còn ở đó, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ tìm ra hành tung của hắn. 

Chỉ mong tiểu đồ đệ của hắn nương tay, đừng khiến Thẩm phủ bị lật tung lên. 

Khi đang nói chuyện, họ thấy hai người kia dừng chân, rẽ vào một khách sạn. 

Vì vậy, Thẩm Thanh Trác cũng bước vào tửu lâu đối diện, ngồi xuống tầng hai, bên cạnh cửa sổ, chuẩn bị ăn trưa. 

Sau khi gọi món xong, hắn chống cằm, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, tiếp tục nghe ngóng tiếng bàn luận xung quanh. 

Đoạn đường này, hắn may mắn được chứng kiến đủ loại cảnh đời. 

Khác với những cuộc đấu đá trong cung, cuộc sống của dân thường đầy rẫy khó khăn, nhưng cũng có những niềm hạnh phúc nhỏ bé. Hắn cảm thấy thú vị và thật sự muốn dân chúng Đại Ung được no đủ, an cư lạc nghiệp. 

Không lâu sau, bỗng dưng tửu lâu trở nên yên tĩnh, rồi bất ngờ ầm ĩ hẳn lên. 

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tiểu Đức Tử sốt ruột ló đầu ra ngoài nhìn, "Có náo nhiệt gì sao?" 

Hướng Thần nhanh chóng đưa tay ôm lấy cổ hắn, ngăn không cho Tiểu Đức Tử xuống xem trò vui. 

Thẩm Thanh Trác cười cười, tai nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lên lầu. 

Nụ cười trên mặt hắn hơi cứng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Tiếng bước chân này nghe rất quen. 

Kèm theo tiếng bước chân trầm ổn, một bóng người cao lớn, vận hắc kim cẩm bào, từ từ xuất hiện trước mắt mọi người. 

Người đó có dáng vẻ tuấn mỹ, nhưng trên khuôn mặt lại hiện rõ sự lạnh lùng, tỏa ra khí chất đáng sợ. 

Huống chi, phía sau hắn còn có bốn vị đại hán vạm vỡ, nhìn qua đã biết không dễ chọc. 

Các khách nhân trên lầu hai không hẹn mà cùng rụt mắt lại, đồng loạt im lặng. 

Cùng lúc đó, nụ cười trên môi Thẩm Thanh Trác hoàn toàn biến mất, hắn theo phản xạ mở quạt giấy, cố che kín mặt mình. 

Nhưng ngay lập tức, hắn chợt nhận ra rằng hôm nay mình đã dịch dung, diện mạo hiện tại hoàn toàn khác với trước kia, tiểu đồ đệ chắc chắn sẽ không nhận ra. 

Nghĩ tới đây, hắn giả vờ bình tĩnh thả quạt xuống, dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người đối diện đừng lộ sơ hở. 

Tiểu Đức Tử cố gắng nhịn tiếng thở hổn hển, cúi gằm đầu xuống. 

Tiêu Thận đứng ở cửa thang gác, ánh mắt sắc bén quét một vòng quanh phòng, rồi nhanh chóng dừng lại ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ. 

Thẩm Thanh Trác cố gắng bình tĩnh, làm như không có chuyện gì, nhấc ly trà nóng lên uống một ngụm, thầm nghĩ bữa cơm này coi như bỏ, chờ tiểu đồ đệ ngồi xuống rồi họ sẽ tìm cách rời đi. 

Hắn vẫn chưa sẵn sàng cho tình huống bị tóm lại, nhất là khi Tiêu Thận tự mình đến đây... 

Nhưng không may, qua khóe mắt, hắn phát hiện tiểu đồ đệ không dừng lại, mà tiến thẳng về phía mình. 

"Xin lỗi đã làm phiền." Tiêu Thận hạ mắt nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ kia, giọng trầm lạnh hỏi: "Vị bằng hữu này, có phiền ngồi chung bàn không?" 

Thẩm Thanh Trác: "..." 

Phiền!

- -- 

Tác giả có lời muốn nói: 

Tiên sinh: Ám vệ của ngươi dịch dung kém ghê á! 

Sói con: Hê hê...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.