Phó Vân Kỳ trong lòng xoắn xuýt không thôi! Mặc dù chuyện này nói ra thì cũng chả tốt đẹp gì, nhưng hắn cũng biết, vụ làm ăn hai trăm tỷ này có ý nghĩa như thế nào với Phó gia.
Dù bình thường không quan tâm đến việc kinh doanh, nhưng dù sao hắn cũng là người Phó gia. Trong kịch bản gốc, Phó gia sụp đổ, mọi người đều có kết cục thê thảm.
Muốn bản thân có cái kết tốt, trước hết phải làm cho Phó gia lớn mạnh. Phó gia đã khiến bọn hắn có thể hưởng thụ cuộc sống ưu việt của hào môn, vậy nên mỗi người trong Phó gia thực ra đều có trách nhiệm, đều phải chuẩn bị tinh thần hy sinh vì gia đình.
Hơn nữa, đại ca cùng Tư Dao bởi vì gia tộc mà liên hôn đó thôi, chút hy sinh nhỏ bé này của hắn thì đáng là gì.
Chỉ cần gia tộc cần, không có gì không thể làm. Lần này hắn phải liều thôi, nhất định phải lấy được khoản đầu tư này.
Phó Mây Kỳ cuối cùng cũng gật đầu: "Ta đồng ý, sau khi thành công, công lao vụ làm ăn này chúng ta mỗi người một nửa."
Phó Diệc Sơ tràn đầy kinh hỉ: "Quá tốt rồi nhị ca, ngươi rốt cục cũng nghĩ thông suốt. Chúng ta chỉ cần trả giá rất nhỏ, là có thể lấy được vụ làm ăn lớn như vậy, thật sự rất đáng."
Do lần đầu làm việc này, nếu đã muốn dùng nam sắc để dụ người thì phải ăn mặc thật phong độ. Tuân thủ nghiêm ngặt hình mẫu mà phú bà thích, chuẩn bị đầy đủ cho Phó Mây Kỳ.
Phó Diệc Sơ nghĩ rằng, phú bà sẽ thích khí chất điềm tĩnh, chín chắn, ổn trọng. Vậy nên hắn đặc biệt chọn cho Phó Mây Kỳ bộ vest màu xám đậm, làm kiểu tóc đơn giản, vuốt keo tạo kiểu cho thơm tho các kiểu.
Vì là ngôi sao nên da của Phó Mây Kỳ được bảo dưỡng rất tốt, không có khuyết điểm, chỉ cần tỉa lông mày, thay quần áo là đã trông rất thành thục, có khí chất liền.
"Hoàn toàn không có vấn đề gì, nhị ca ăn mặc thế này mà phú bà không mê mẩn mới là lạ!"
Phó Mây Kỳ nghe vậy liền bật cười, mắng Phó Diệc Sơ dẻo miệng, chỉ biết nói bậy.
Phú bà họ Lâm, tên là Lâm Thi Hoa.
Lần này không chỉ mỗi mình bọn hắn đi gặp đối phương, còn có vài công ty khác cũng nghe được tin mà đến.
Chỉ là không biết làm này, nam chính cùng nữ chính có đến không đây.
Nhưng để đảm bảo an toàn, Phó Mây Kỳ vẫn gọi điện cho Tô Vãn Kiều, hỏi kỹ càng về nội tình nữ đại gia này, tránh để rơi vào thế bị động.
"Alo, đại tẩu! Ta muốn hỏi sở thích của Lâm Thi Hoa, nàng ta thích thể thao, âm nhạc hay hoạt động giải trí gì đặc biệt không?"
Tô Vãn Kiều nghĩ đến nội dung trong kịch bản, nói.
"Cố Dư Bạch thực ra là nam chính thường xuyên trêu chọc nữ phụ. Để lấy được đầu tư của Lâm Thi Hoa, hắn cũng tốn không ít công sức.
Đích thân chơi bản piano nàng ta thích 《Dream Wedding 》, lại cùng nàng ta leo núi, trượt tuyết, chơi golf.
Cùng với đó, hắn một bên tăng thêm hoa ngôn xảo ngữ, dùng lời nói ngọt ngào đường mật để dỗ phú bà vui vẻ.
Chưa dừng lại ở đó, trong hoạt động leo núi, hắn cho người cố ý động tay động chân vào bậc thang, khiến một bậc thang trong đó bị lung lay trước.
Lâm Thi Hoa dẫm lên liền ngã ngay vào lòng Cố Dư Bạch. Từ đó, Cố Dư Bạch đã chiếm được trái tim của Lâm Thi Hoa. Lại bị kịch bản ảnh hưởng, khiến nàng ta đầu tư rất nhiều tiền cho hắn.
"Bất quá, gần đây Cố Dư Bạch bị khu đất ở ngoại ô Tây làm cho sứt đầu mẻ trán, không có thời gian chạy đến để nịnh nọt như trong kịch bản gốc.
Hiện tại hắn ta không có thời gian ra sân, đây là cơ hội ngàn năm có một của ngươi, nhất định phải nắm chặt."
"Tốt, ta đã hiểu. Cảm ơn đại tẩu."
Phó Mây Kỳ cúp điện thoại, trong lòng tràn đầy tâm sự nặng nề. Chủ yếu hắn không muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi như nam chính, cố ý thiết kế hại người để lấy lòng nàng.
Vậy nên, hắn hy vọng Lâm Thi Hoa đầu tư vào công ty Phó gia là do thấy được thực lực của công ty, chứ không phải vì lý do nào khác.
Phó Mây Kỳ vừa suy nghĩ vừa đi theo sau Phó Diệc Sơ. Xuyên qua hành lang, trước khi đẩy cửa phòng ra, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào mắt hắn là một nữ nhân xinh đẹp với khí chất thanh nhã, làn da trắng như tuyết, đang ngồi trên ghế sofa.
Tuổi tác khoảng chừng ba mươi, mái tóc dài suôn mượt như lụa, chải gọn ra sau tai, ngũ quan mỹ lệ, dáng dấp sắc sảo cùng quyến rũ.
Đẹp! Thật sự quá đẹp!
Hắn không ngờ rằng đối phương lại trẻ đến như vậy.
Phó Mây Kỳ trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, đến khi tỉnh táo lại mới nhận ra Phó Diệc Sơ đang gọi hắn.
Người phụ nữ đối diện thấy vậy liền nhẹ nhàng cười, mỗi cái nhăn mày hay nụ cười đều mê hoặc lòng người đến lạ lùng.
Phó Mây Kỳ bối rối không thôi, đến giọng nói cũng có chút cà lăm.
"Chào… Chào Lâm tiểu thư."
Lâm Thi Hoa cười dịu dàng: "Chào Phó Ảnh đế! Nhìn ngoài đời ngươi còn đẹp trai hơn cả trên tivi a. Ta thường xem phim của ngươi diễn, vô cùng thích ngươi nha."
Phó Mây Kỳ nghe xong mặt đỏ bừng bừng, tai hắn cũng đỏ ửng cả lên: "Vậy sao, cảm ơn Lâm tiểu thư đã ủng hộ."
Phó Diệc Sơ nhìn biểu cảm của Phó Mây Kỳ, vội vàng lấy điện thoại ra báo cáo trong nhóm chat gia đình Phó gia.
"Mọi người ơi! Có biến! Có biến!
Tình huống có chút không ổn! Nhị ca tính dùng nam sắc dụ dỗ phụ bà, nhưng chưa gì đã bị phú bà mê hoặc ngược lại rồi!! Phải làm sao đây? Online cần trả lời gấp~
Hay chúng ta đổi chiến thuật! Đóng gói đưa nhị ca vào nhà phú bà làm rể, đổi lại phú quý ngập trời, mọi người thấy thế nào?"
"Đến lúc đó, tiêu đề báo ở Hồng Kông chắc sẽ là Nữ tỷ phú bao nuôi chim hoàng yến."