Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 11



Tống Đình Thâm đến giờ vẫn không ngờ được, hôm nay cô lại đi cùng anh và con, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất bình tĩnh: "Cô lái đi."

Mắt thấy Tống Đình Thâm mang hết túi hoa quả này đến túi hoa quả nọ lên xe, Nguyễn Hạ lại càng cảm thấy Tống Đình Thâm tốt hơn.

Trước khỏi cần phải nói, người con rể như anh đối với ông Nguyễn và bà Nguyễn rất tốt, nguyên chủ mỗi tháng đều sẽ cho cha mẹ một khoản tiền sinh hoạt, ngày lễ tết nữa, Tống Đình Thâm cũng mang không ít đồ tới, đến tết, anh cũng sẽ cho ông Nguyễn và bà Nguyễn bao tiền lì xì, số tiền trong lì xì cũng không hề nhỏ, khiến năm nào bạn bè, thân thích của hai người đều cảm thấy hâm mộ, tất cả mọi người đều nói bà Nguyễn là người có phúc khí, từ trước đến nay không hề đi học, trước kia thì dựa vào chông, giờ thì dựa vào con gái và con rể, cuộc so với người khác thì cuộc sống của bà thoải mái hơn nhiều.

Về phần chu cấp tiền cho cha mẹ của nguyên chủ và cô ấy, cho tới bây giờ Tống Đình Thâm cũng đều rất hào phóng, ở thời đại này người có tiền lại còn là người đàn ông hào phóng, thì rất là hiếm có.

Một nhà ba người đến nơi, khiến nhà ông bà Nguyễn náo nhiệt hơn rất nhiều.

Khỏi phải nói ông Nguyễn và bà Nguyễn vui mừng đến cỡ nào, phải biết rằng một nhà ba người lúc bình thường cũng chỉ có lúc ăn tết mới đến cùng nhau.

Tống Đình Thâm sau khi mang hết túi hoa quả lên, cũng không hề nghỉ ngơi, lập tức đến phòng bếp muốn giúp ông Nguyễn một tay.

Lúc bà Nguyễn mang nước ép trái cây ra cho Nguyễn Hạ và Vượng Tử, giả vờ lơ đãng nói ra: "Ba Vượng Tử thật đúng là chịu khó, lần nào tới cũng đều phụ giúp cha con nấu cơm."

"À." Nguyễn Hạ ăn miếng dưa hấu đã cắt, cùng Vượng Tử ngồi khoanh chân ở trên ghế sa lon, xem ti vi mà chẳng có chút bận tâm nào.

Bà Nguyễn có ý muốn khen ngợi con rể, nhưng dù sao bà biết tính cách của con gái mình, sợ nói nhiều sẽ khiến con bé bất mãn, chỉ có thể thờ dài một hơi, xách ghế nhỏ lên ban công hái rau.

Kỳ thật trong lòng bà Nguyễn nghĩ gì, Nguyễn Hạ cũng nhìn ra.

Làm cha mẹ, luôn luôn hi vọng con gái có thể sống vui vẻ, chỉ có điều việc này nhất định khiến hai người thất vọng rồi, cô không có ý nghĩ muốn cùng Tống Đình Thâm là một đôi vợ chồng ân ái, anh ấy cũng không nghĩ thế, bọn họ đều không có ý tưởng đó, chỉ muốn là một đôi vợ chông hờ mà thôi.

Trong nhà bếp, Tống Đình Thâm đang phụ giúp ông Nguyễn, mặc dù anh có được thành tựu như ngày hôm nay, những cũng là từ hai bàn tay trắng làm lên, Tống Đình Thâm bây giờ một thân quý khí, nhưng trên thực tế cuộc sống của anh trước kia chẳng có tí tẹo gì dính dáng đến hai chữ giàu có cả.

Ba mẹ của Tống Đình Thâm đã qua đời từ lúc anh còn rất nhỏ, từ lúc học tiểu học anh đã bắt đầu phải sống một cuộc sống ăn nhờ ở đậu, còn nhỏ nhưng đã được nếm đủ hết tình người ấm lạnh là như thế nào, cho nên anh đã học được cách sống độc lập.

Trẻ con thì rất muốn khám phá thế giới bên ngoài, căn nhà này của Tống Đình Thâm là một biệt thự, khu biệt thự này cũng chẳng có nhiều trẻ con, cho nên trong kì nghỉ hè, Vượng Tử chẳng có bạn để chơi, nên cậu rất thích đến nhà ông bà ngoại, nhà ông bà Nguyễn là ở một tiểu khu, mới được xây dựng mấy năm trước, giá nhà khá cao, trong tiểu khu thì có rất nhiều người, hơn nữa sau khi Chính phủ bỏ chính sách một con, lúc đi xuống tầng có thể gặp rất nhiều bạn nhỏ.

Hai ngày hôm nay cũng không quá nóng, sau khi ăn cơm trưa xong, Vượng Tử muốn đi xuống chơi với các bạn, ông Nguyễn và bà Nguyễn luôn theo sát cậu, nhất là sau quãng thời gian trước khu vực lân cận có trẻ con đi lạc, hai người gần như là Vượng Tử đi đâu, ông bà cũng sẽ đi cùng, tuyệt đối sẽ không để cậu rời khỏi tầm mắt của mình.

"Mẹ ơi, mẹ có muốn đi chơi với con không?" Nhóc mập mạp Vượng Tử ôm món đồ chơi mới của mình, chuẩn bị mang đi khoe với các bạn ở tiểu khu, lúc đang đeo giày xăng đan, không nhịn được nhìn về phía Nguyễn Hạ đang nằm trên ghế sa lon chơi điện thoại.

Nguyễn Hạ khoát tay áo: "Mẹ rất mệt, không đi nổi, con đi đi, phải nghe lời ông bà, không được chạy lung tung."

Nhóc mập mạp có chút tiếc nuối: "Vậy được rồi, mẹ cũng phải ở nhà ngoan nhé, nghe lời ba."

Nguyễn Hạ: ". . ."

Ông Nguyễn và bà Nguyễn dẫn con trai ra ngoài trời, trong nhà lập tức chỉ còn lại cô và Tống Đình Thâm.

Nguyễn Hạ rất sợ nóng, dù là bây giờ đã đổi cơ thể vẫn thế, mùa hè đến, cô hận không thể mỗi ngày đều ở trong phòng có điều hòa cũng không muốn đi ra ngoài.

Nằm trong phòng điều hòa lướt weibo và ăn dưa hấu, chẳng phải là quá tốt rồi ư?

Cô cũng chẳng thèm để ý đến Tống Đình Thâm.

Nói như vậy, cô coi Tống Đình Thâm như không khí, đoán chừng Tống Đình Thâm cũng coi như cô không tồn tại trong phòng, hai người chẳng ảnh hưởng đến nhau, ăn ý vô cùng.

Weibo cũng chỉ lướt đến khi nào hết cái để xem thì thôi, Nguyễn Hạ trong lúc rảnh rỗi, mở ti vi tìm phim chiếu rạp hoặc phim truyền hình xem, tìm đi tìm lại cuối cùng tìm được một bộ kinh dị.

Đây quả thực là thần dược làm tan cơn nóng của màu hè nha.

Nguyễn Hạ có chút kích động, cô xem phim kinh dị không hề sợ, nhưng bộ phim hay cũng rất ít, nếu như phim kinh dị quay xong, so sánh với đại đa số phim truyền hình hay hơn rất nhiều, cô nhìn Tống Đình Thâm, thấy anh đang tập trung vào chiếc máy tính bảng, xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn hỏi: "Tôi xem ti vi có ảnh hưởng đến anh không?"

Tống Đình Thâm cũng không ngẩng đầu: "Không sao."

Ngẫm lại cũng đúng, người như anh, cũng sẽ không bị thế giới bên ngoài quấy rầy.

Có câu trả lời này của anh, Nguyễn Hạ lập tức nhấn nút âm lượng.

Buông rèm cửa xuống, trong tay là nước coca cola, trên bàn trà là dưa hấu và đồ ăn vặt, cô đổi sang tư thế ngồi thoải nhất, bắt đầu tập trung xem phim.

Phim kinh dị khả năng tạo ra bầu không khí rùng rợn bằng nhạc nền và âm thanh phát ra là hạng nhất, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Tống Đình Thâm cảm thấy mỏi mắt, vừa ngẩng đầu chuẩn bị để đôi mắt nghỉ ngơi một chút, thì nhìn thấy nữ quỷ đáng sợ kia trên ti vi.

Nếu như lúc này Nguyễn Hạ để ý tới anh, thì sẽ thấy hô hấp của anh trở nên dồn dập hơn.

Tống Đình Thâm đứng dậy, cứng nhắc đi tới toilet, Nguyễn Hạ bị nội dung bộ phim mê hoặc từ đầu đến cuối nên cũng không chú ý đến hắn.

Đến tận lúc phim sắp kết thúc, cô mới phát hiện, đáng nhẽ ra Tống Đình Thâm đang ngồi ở ghế salon, không biết đã biến mất từ lúc nào.

Vừa đúng lúc muốn đi toilet, đi qua phòng khách thấy đang đóng cửa, cô đoán chắc anh đang ngủ trưa. Bộ phim còn chưa kịp kết thúc thì ông Nguyễn đã mang Vượng Tử quay lại, khuôn mặt nhỏ của nhóc đỏ ngầu, có thể thấy được ngày hôm nay cậu đã chơi vô cùng thoả thích. Bên ngoài tiểu khu có một siêu thị, bên trong siêu thị lại có một khu công viên trò chơi nho nhỏ, vì vậy có không ít người mang theo trẻ con đến hưởng gió điều hoà.

“Ba đâu rồi ạ?” Vượng Tử tò mò hỏi.

“Ba đi ngủ trưa.” Nguyễn Hạ cũng không ngủ được, nên nói: “Con đi vào phòng ngủ cùng ba đi, chơi lâu như vậy chắc cũng mệt rồi.”

Vượng Tử à lên một tiếng, ông Nguyễn thấy nhóc con cũng mệt, nên ôm cậu đi tới phòng khách. Điều hoà trong phòng cũng đã mở sẵn, Tống Đình Thầm cũng ở bên trong, có điều anh không ngủ, mà chỉ ngồi im ở đó.

Ông Nguyễn bế Vượng Tử lên giường, sau đó liền rời đi.

Trong phòng khách, bà Nguyễn ra vẻ bí mật kéo Nguyên Hạ sang một bên, đưa cho cô hai tấm vé xem phim: “Mẹ mua được hai vé giảm giá của rạp chiếu phim. Sau khi ăn cơm xong, con và con rể mang Vượng Tử đi xem đi.”

Nguyễn Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Cơm nước xong bọn con về luôn, đi xem phim gì chứ, hay là mẹ và ba đưa Vượng Tử đi xem đi.”

“Mẹ và ba con đều đã lớn tuổi rồi, sao lại ra rạp xem phim làm gì.” Bà Nguyễn rất sợ con gái từ chối, nên vội vàng nói: “Vé cũng đã mua rồi, sau khi ăn cơm xong cũng không có việc gì để làm mà. Hạ Hạ, mẹ biết con là ngừoi rất có chủ kiến, mẹ và ba đều không muốn nhúng tay vào cuộc sống của con, có điều con hãy vì con trai mà nghĩ lại. Mấy ngày trước Vượng Tử nói với mẹ rằng chưa bao giờ được xem phim ngoài rạp cùng ba và mẹ, người làm bà ngoại như mẹ trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.”

Nguyễn Hạ cảm thấy tâm địa của cô đúng là có phần lạnh nhạt, khi còn bé cô và ba mẹ cũng đã bao giờ đi xem phim đâu.

Nói cho cùng, cô cũng không thể nhập tâm thật sự vào ngừoi mẹ này, dù sao người mang thai mười tháng cũng không phải là cô, yêu thích nhóc béo thì cũng có giới hạn, chỉ giống như khi ra ngoài đường gặp một đứa bé đáng yêu hoặc là đứa bé của họ hàng thân thiết, lâu lâu sẽ mang bọn chúng đến để chơi đùa, có điều nếu muốn cô nghĩ rằng mình là mẹ đẻ của nhóc béo… nghĩ đến thôi cũng đã rùng mình rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.