Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 119



Đây chính là lòng hư vinh và bướng bỉnh của phụ nữ.

Chờ đến khi Tống Đình Thâm đưa theo Nguyễn Hạ cả người tỏa ra hào quang và Vượng Tử vào đại sảnh buổi họp thường niên, quả thật là đã gây ra sự chú ý cho không ít nhân viên.

Tất cả mọi người đều đang ngầm thì thầm bàn tán.

"Đó là bà chủ sao? Tôi là người ở chi nhánh Thượng Hải. Lúc trước còn chưa từng nhìn thấy bà chủ, chỉ nghe nói là rất đẹp thôi..."

"Ừ, quả thật là bà chủ. Lúc trước, cô ấy đều không tham gia buổi họp thường niên. Năm nay chắc là tương đối đặc biệt đi. Này, tôi thật sự thấy bà chủ còn đẹp hơn cả nữ minh tinh nữa đấy. Cánh tay của cô ấy thật là mảnh khảnh!"

"Tôi cảm thấy chân của cô ấy còn chưa có to bằng cánh tay của tôi đâu. Nhưng mà lớn lên xinh đẹp lại còn gầy thì mặc gì cũng đẹp cả!"

"Chỉ có tôi là muốn đi trộm tiểu Tống tổng sao? Ha ha ha, cậu ấy bây giờ càng đáng yêu hơn rồi. Nhưng mà giống như là đã béo hơn năm trước một chút đấy!"

Buổi họp thường niên của Tống thị cũng không có gì khác biệt so với những công ty khác.

Chỉ là trước khi rút thăm trúng thưởng, người làm ông chủ của công ty là Tống Đình Thâm vẫn phải làm theo thông lệ, lên sân khấu nói vài câu. Nguyễn Hạ ngồi phía dưới, ngẩng đầu nhìn người đàn ông của cô, mỗi một hành động của anh đều thong dong tự tin.

Tống Đình Thâm cầm ly champagne, anh nhìn các nhân viên dưới sân khấu, vẫn bình tĩnh như vậy.

Anh đơn giản làm một tóm tắt từ lúc thành lập công ty đến sự huy hoàng của năm nay. Rõ ràng cũng chưa nói cái gì cả, nhưng các nhân viên bên dưới đều có một loại xúc động không tên.

Cuối cùng, anh nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch với các nhân viên dưới sân khấu. Ngay cả Vượng Tử cũng đã uống xong nước cam trong ly của cậu rồi. Một đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn ba của cậu trên sân khấu. Bộ dạng như vậy khỏi phải nói là có bao nhiêu tự hào.

Nguyễn Hạ cũng vô cùng kích động. Mặc dù cô vẫn luôn biết Tống Đình Thâm tốt đến thế nào. Nhưng khi cô ngồi dưới sân khấu, nghe anh nói chuyện một hồi thì cũng giống như những nhân viên khác, vẻ mặt đều hưng phấn không hiểu được.

Đời trước quả thật là cô đã cứu vớt cả hệ ngân hà thì phải!

Nếu không thì tại sao một người đàn ông tốt như vậy lại trở thành của cô đây.

Sau khi buổi họp thường niên kết thúc, Tống Đình Thâm để tài xế đưa Vượng Tử trở về nhà họ Nguyễn. Vượng Tử vậy mà lại cũng không có phản đối gì, ngay cả một chút ý kiến cũng không có. Điều này làm cho Nguyễn Hạ vô cùng tò mò.

Một là tò mò tại sao Vượng Tử lại ngoan như vậy. Hai là tò mò đưa Vượng Tử đến nhà mẹ đẻ của cô, vậy là Tống Đình Thâm đang lén lút sắp đặt hoạt động gì sao?

Rất nhanh thì Tống Đình Thâm đã cho cô đáp án. Anh nắm tay cô lên thang máy, trực tiếp đi vào phòng tổng thống xa hoa của khách sạn. Đến trước cửa sổ sát đất, gần như có thể quan sát hơn phân nửa cảnh thành phố về đêm.

Nguyễn Hạ cũng không có lòng dạ nào mà thưởng thức nơi này. Cô vội vàng cởi giày cao gót ra, nhìn gót chân sưng đỏ của mình rồi thở dài.

Giày xinh đẹp hàng hiệu chính là một thứ như vậy. Hầu hết đều sẽ không thoải mái, hôm nay cô lại còn đi giày mới, mặc dù cũng không có đi đường gì cả, nhưng mà, chân cũng đã rất mệt rồi.

Tống Đình Thâm cởϊ áσ khoác tây trang xuống, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Bàn tay to nâng chân cô lên, giúp cô xoa xoa, ôn hòa nói: "Có phải là rất đau không?"

Một người đàn ông như vậy mà lại quỳ một gối xuống đất trước mặt cô như vậy, xoa chân, mát-xa cho cô. Trong nháy mắt Nguyễn Hạ đã quên mất chân mình khó chịu như thế nào, nhỏ giọng nói: "Hôm nay anh rất đẹp trai đấy. Em cũng không dám tin người trên sân khấu là chồng của mình đâu."

Lúc trước cô bình thường như vậy, còn Tống Đình Thâm lại chói mắt như vậy. Vốn dĩ chính là hai đường thẳng song song, mãi mãi không gặp nhau, lại có thể có một ngày trùng hợp ở bên nhau. Việc này thật là không thể tưởng tượng ra nổi.

Bàn tay của Tống Đình Thâm giống như là có ma lực vậy, dễ dàng chữa lành sự khó chịu của cô: "Hôm nay em cũng rất đẹp, rất chói mắt. Có mấy nhân viên cứ nhìn chằm chằm em. Nhìn ít nhất thì cũng là vượt quá mười giây."

Nguyễn Hạ cười ha ha như điên, ngả người ra sau, cả người nằm trên chiếc giường lớn mềm mại. Tống Đình Thâm cũng thuận thế đứng lên, nằm ở bên cạnh cô.

"Vượng Tử sao lại không có ý kiến gì mà ngoan ngoãn đến nhà ba mẹ em vậy?"

"Anh với con đã đạt thành thỏa thuận giữa đàn ông với nhau."

"Thỏa thuận gì?"

"Đã nói là thỏa thuận giữa đàn ông rồi mà nên đương nhiên là không thể nói với em rồi."

"Xì, ngày mai em hỏi Vượng Tử là biết ngay thôi."

Nguyễn Hạ nghiêng đầu nhìn anh. Hai người ở rất gần nhau. Gần đến nỗi cô giống như có thể nhìn thấy chính mình trong mắt anh. Giọng của cô bỗng nhiên trở nên ôn nhu: “Vậy anh đưa em đến đây là có âm mưu gì sao?”

Tống Đình Thâm gật đầu: “Quả thật là có âm mưu.”

Tình yêu và âm mưu là hai từ hợp nhau biết bao nhiêu, đặt chung một chỗ vô cùng thích hợp.

Là có âm mưu. Là âm mưu không thể để người khác trông thấy. Là âm mưu mà chỉ có hai người bọn họ có thể biết mà thôi.

Nguyễn Hạ cũng không hỏi là có âm mưu gì. Cô di chuyển cơ thể một chút, dựa vào trên người anh, nghe tiếng tim đập truyền đến từ lồng ngực anh.

Một tay Tống Đình Thâm nắm lấy tay cô, mười ngón tay siết chặt vào nhau.

“Đếm ngược nào.” Tống Đình Thâm đưa tay, liếc nhìn thời gian: “Mười, chín, tám…”

Nguyễn Hạ không hiểu, anh đây là đang đếm cái gì vậy?

"Ba, hai, một ..."

"Nhìn ra cửa sổ."

Nguyễn Hạ theo bản năng mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ sát đất, pháo hoa đã tràn ra trong không trung. Trong nháy mắt gần như đã đem cả bầu trời đêm đốt sáng lên.

Cô bò dậy từ trên giường, trực tiếp để chân trần giẫm lên thảm, chạy đến trước cửa sổ sát đất giống như là một đứa trẻ. Kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, wow một tiếng: "Thật là đẹp!"

Tống Đình Thâm không biết từ lúc nào đã đến phía sau cô, ôm lấy cô từ phía sau.

"Là anh chuẩn bị sao?" Nguyễn Hạ trước giờ chưa từng dám tưởng tượng, có một ngày sẽ có loại tình tiết như vậy xảy ra trên người cô. Lúc còn là một cô gái trẻ, cô cũng không phải là chưa từng mong đợi một sự lãng mạn như vậy. Nhưng khi tuổi tác ngày càng tăng lên, cô cũng không còn nghĩ đến những loại mơ mộng này nữa.

Tống Đình Thâm ừ một tiếng, hôn lên gò má cô, thấp giọng nói: "Giữa chúng ta chênh nhau đến mười mấy tuổi. Nói thật thì anh luôn sợ không có cách nào hiểu được thế giới nội tâm của em. Anh cũng không biết ý nghĩa của những đóa hoa là gì. Nói không chừng, tương lai, trong cuộc sống, thỉnh thoảng anh cũng sẽ quên mất sinh nhật của em, cũng sẽ quên có một ngày là lễ tình nhân. Mỗi năm đều có nhiều ngày lễ như vậy, mỗi năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, nếu như anh quên mất rồi, anh hy vọng em có thể nhắc nhở anh một chút. Bởi vì, không phải là do anh cố ý không nhớ đến nó."

Ý chí sinh tồn cũng thật là rất mạnh đấy...

Cuối cùng anh nói: "Có một việc hy vọng em có thể nhớ kỹ. Tống Đình Thâm anh không phải là một người lãng mạn. Nhưng, anh hy vọng có thể mang toàn bộ những lãng mạn ít ỏi còn sót lại trong người, đều trao cho em."

Pháo hoa trên bầu trời đột nhiên nổ tung, chậm rãi tụ lại thành một trái tim tình yêu.

Nguyễn Hạ lắng nghe những lời anh nói, nhìn vào trái tim tình yêu kia, không khỏi nghĩ, quả nhiên là người đàn ông thẳng thắng mà.

Nhưng mà cô thích.

Cô đã nói với Tống Đình Thâm rất nhiều chuyện, đã nói rất nhiều lời với anh. Nhưng, điều mà cô không nói với anh chính là bọn họ đã khó khăn như thế nào mới có thể được ở bên nhau. Xuyên qua thời không, xuyên qua cả sống chết mới có được khoảnh khắc ý hợp tâm đầu này.

Những ngày gần đây, Nguyễn Hạ có thể nói là thoải mái, cũng có thể nói là rất bận rộn.

Thoải mái chính là tình tiết của một nhà ba người bọn họ trong nguyên tác đã xảy ra biến hóa lớn, làm thay đổi triệt để mọi chuyện. Thậm chí sau này có hiệu ứng bươm bướm liên tiếp hay không thì cũng không phải là việc mà cô có khả năng lo lắng. Tống Đình Thâm không chết, nhà họ Tống cũng không có xong đời. Còn vai đại ác là Vượng Tử... Trước mắt vẫn còn là một đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên, đã không có đủ điều kiện để trở nên tà ác nữa rồi.

Bận rộn chính là cô đã quyết định mở một cửa hàng. Từ điều tra thị trường đến xác định vị trí cửa hàng và khảo sát địa hình xung quanh cửa hàng. Những chuyện này đều cần cô tự thân đi làm, từ sau khi ăn tết, mỗi ngày cô đều bận giống như cún. Vẫn may là có vị boss ở thương trường là Tống Đình Thâm ở bên cạnh chỉ bảo, tránh cho cô phải đi rất nhiều đường vòng. Trong việc buôn bán này thì cô vẫn là một tay mơ, hoàn toàn dựa vào tinh thần hăng hái. Ngay cả mẹ Nguyễn cũng nói, cô rõ ràng có thể yên phận làm một phu nhân giàu có, cần gì phải giày vò làm những việc này đây.

Thật ra ngay cả Nguyễn Hạ cũng không biết cảm xúc mạnh mẽ trong mình là đến từ đâu. Tự tin của cô lại là đến từ đâu mà nghĩ rằng bản thân có thể mở tiệm buôn bán. Nhưng dưới sự khích lệ của Tống Đình Thâm, cô vẫn quyết định thử một lần. Nếu như thành công, vậy thì cô cũng được xem như là một ông chủ nhỏ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.