Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 27



Một đứa bé trai bị gọi tên, cả người hơi rụt lại, có điều trước ánh mắt chăm chú của Vượng Tử gật gật đầu: “Đúng, có lúc tớ cũng ngủ cùng ba mẹ nữa.”

Một bé trai vẫn im lặng đột ngột lên tiếng: “Tống Thư Ngôn, Ninh Nhã không lừa cậu đâu, ba mẹ cậu thật sự muốn ly hôn đó. Ba mẹ tớ đã ly hôn rồi, trước khi ly hôn họ đều không ngủ với nhau, khi tớ hỏi mẹ tớ, mẹ tớ cũng trả lời giống hệt mẹ cậu vậy.”

Lời này như sét đánh nổ ra trong đầu Vượng Tử, cậu không thể tin được nhìn những người bạn nhỏ của cậu.

Đúng như vậy phải không?

Ba mẹ muốn ly hôn sao?

Khi về đến nhà vẻ mặt của Vượng Tử vẫn cứ buồn rầu không vui, cho dù làm gì cũng không thể xốc lại tinh thần được.

Tất nhiên Nguyễn Hạ cũng phát hiện nhưng cho dù cô trêu đùa nhóc mập mạp này như thế nào, cậu cũng không phản ứng lại, vẫn cứ ngồi ngẩn người một mình ở trên sô pha.

Mặc dù vẫn nói rằng trẻ con cũng sẽ có những lúc suy nghĩ vẩn vơ nhưng phải biết rằng trước giờ nhóc mập mạp này vẫn luôn dính lấy cô, khi cô nói chuyện với cậu bé, cậu chưa từng không phản ứng lại. Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Hạ phân tích một loạt những khả năng có thể xảy ra nhưng cô không phải là giáo viên nhà trẻ, căn bản không thể đoán ra được suy nghĩ của trẻ con.

Lúc này vẫn chưa đến giờ ăn cơm, nên lấy cho cậu một ít đồ ăn vặt, mang cả kem ra để dụ dỗ cậu bé, vẻ mặt của cậu vẫn cứ không hề vui vẻ.

Đúng là chuyện lạ!

Trước đây khi cho cậu ăn kem, cậu còn vui đến mức nhảy lên cao một mét, vậy mà hôm nay lại không có phản ứng gì? Xem ra thực sự đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với cậu nhóc rồi, hơn nữa có thể còn lại một chuyện tày trời.

… Không phải là thất tình chứ?

Nguyễn Hạ tận chức tận trách đưa ra phỏng đoán, cũng không phải không thể xảy ra.

Khoảng thời gian gần đây cô vẫn luôn đưa đón cậu đi học, cũng có một chút hiểu biết về bạn bè của cậu bé, không hề nói quá, ở nhà trẻ thì Vương Tử chẳng khác nào là Đạo Minh Tự trong F4 cả.

Cậu có ba người bạn nam, bốn đứa nhóc không khác gì F4, vô cùng thân thiết với nhau.

Trong nhà trẻ, các bé gái thích Vượng Tử không phải chỉ có một, hiện tại cô không biết rõ lắm về những nữ thần đỏ đó, chỉ có thể dò hỏi: “Vượng Tử, không phải là con có mâu thuẫn với các bạn đấy chứ?”

Vượng Tử không lên tiếng, cậu vẫn cứ nhìn móng vuốt mập mạp của mình, tiếp tục ngẩn người.

Nguyễn Hạ thở dài một hơi, nhóc mập mạp này quả thực là quật cường, bây giờ cậu bé không muốn nói, cho dù cô có dò hỏi thế nào thì cậu cũng sẽ không nói, thôi cứ chờ ba thằng nhóc về rồi cùng nhau suy nghĩ giải pháp đi.

Mặc dù bây giờ Vượng Tử vẫn chỉ là một nhóc con bốn tuổi nhưng thế giới tinh thần của cậu vẫn cần bọn họ phải quan tâm thật nhiều.

Dù sao tương lai đây cũng là một người đàn ông có tư chất của nhân vật phản diện lớn… Mặc dù cô đã hủy diệt toàn bộ khả năng khiến cậu có thể hắc hóa.

Thời điểm Tống Đình Thâm về nhà cũng giống như mọi hôm, anh lên tầng thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, Nguyễn Hạ cũng vội vàng đi theo anh, ai mà biết tên này lại không đóng cửa, cô trực tiếp nhìn thấy cơ bụng cùng cơ ngực của anh.

… Khụ khụ.

Dáng người của Tống Đình Thâm thực sự rất tốt.

Mặc quần áo có vẻ gầy, cởϊ qυầи áo liền có thịt, chính là dùng để nói về anh.

Toàn thân đều tỏa ra tràn ngập hormone nam tính, Nguyễn Hạ nghĩ, cô có nên thấp giọng hét một tiếng sau đó bịt mắt lại không?

Không, không như vậy được.

Dù sao hiện tại thiết lập nhân vật của cô cũng không phải em gái ngây thơ, hơn nữa dưới góc nhìn của Tống Đình Thâm, bốn năm trước chính cô đã hao hết tâm tư để bò lên giường anh.

Nguyễn Hạ bình tĩnh để tầm mắt trên cơ bụng cùng cơ ngực của anh không rời, sau khi thưởng thức đủ rồi mới nói: “Tôi có việc cần tìm anh.”

Tống Đình Thâm vội vàng mặc quần áo, cũng không ngờ rằng Nguyễn Hạ sẽ đi theo anh lên đây, bình thường vào giờ này thì cô đang chơi đùa với Vượng Tử ở tầng dưới, ngoại trừ lúc dọn dẹp vệ sinh thì dì giúp việc cũng không lên đây, ai mà ngờ…

Cũng may Nguyễn Hạ không cảm thấy xấu hổ, cho nên biểu cảm của Tống Đình Thâm cũng rất bình tĩnh.

Anh đi đến trước mặt cô, cao hơn cô cả một cái đầu, trên cơ thể còn có mùi hương mát lạnh.

“Có chuyện gì?”

Nguyễn Hạ lùi lại phía sau một bước, cô sắp bị hormone nam tính của người này hấp dẫn rồi, cô vẫn phải duy trì khoảng cách thích hợp, nếu không cô không biết cô còn có thể khống chế được bản thân mình nữa không.

“Anh vừa mới về đã vội vàng đi lên, có phải không phát hiện Vượng Tử hôm nay không bình thường hay không?” Nguyễn Hạ tiếp tục nói: “Hôm nay thằng bé không vui chút nào, cũng không thèm nói chuyện, ngay cả khi tôi lấy kem cho thằng bé, nó cũng không thèm phản ứng lại.”

------oOo------

Chương 54Nguồn: EbookTruyen.VN

Chương 59: Nhóc Mập Thất Tình Sao? (2)

Tống Đình Thâm suy nghĩ, hỏi: “Có phải nó có mâu thuẫn với ai trong nhà trẻ không?”

“Tôi không biết, hỏi nó rồi, nó cũng chẳng nói gì.” Nguyễn Hạ quyết định giao lại nhiệm vụ gian khổ này cho anh: “Dù sao tôi đã dùng hết chiêu rồi mà thằng bé cũng không chịu mở miệng, hay là anh xử lí đi, tôi không quen thấy thằng bé như thế này.”

“Được.”

Tống Đình Thâm dừng một chút, nói tiếp: “Bánh ngọt mà cô làm ngon lắm.”

Khi nói ra lời này vẻ mặt của anh cũng có chút không được tự nhiên, dù sao hai người cũng đã quen với việc không can thiệp vào chuyện của nhau cũng không giao lưu gì với nhau rồi.

Nguyễn Hạ còn tưởng rằng cô nghe lầm, phải biết rằng từ trước đến giờ Tống Đình Thâm cũng không nói chuyện gì với cô ngoài chuyện của con trai, có điều cô nhanh chóng nhớ lại đề nghị cùng yêu cầu trước đây của Tống Đình Thâm, đó chính là hai người trở lại bình thường. Nếu như hai người bọn họ muốn sắm vai vợ chồng ân ái trước mặt con, vậy thì quan hệ của bọn họ không thể quá kém được, ít nhất là không thể như người dưng.

“Vậy thì tốt, mỗi lần tôi đến lớp làm bánh, thật ra lần này tôi cũng làm không ít những món bánh quy bánh ngọt… Có điều tôi đều không mang về, dì giúp việc phải giữ lượng đường trong máu, Vượng Tử cũng không thể ăn nhiều những thứ này, ăn nhiều quá sẽ không chịu ăn cơm, tôi cũng không dám ăn vì sợ ăn nhiều sẽ béo. Từ ngày mai tôi sẽ đem bánh về, nếu anh muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì đưa cho trợ lí Trần ăn, được không?” Nguyễn Hạ nói tiếp: “Có điều ăn xong nhớ nhận xét cho tôi, nếu không tôi cũng không biết được mình có tiến bộ hay không?”

Tống Đình Thâm gật gật đầu: “Được.”

Hai người cứ nói chuyện với nhau ngượng ngùng như vậy cũng không phải là vấn đề gì, dù sao hiện tại cũng không thân quen gì, ngoại trừ đứa nhỏ ra căn bản cũng không có đề tài chung gì.

Cũng may dì giúp việc gọi bọn họ xuống ăn cơm, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ liền một trước một sau đi xuống lầu.

Cho dù không có Nguyễn Hạ nhắc nhở anh, Tống Đình Thâm cũng phát hiện đứa nhỏ hôm nay đúng thật là không giống bình thường. Bình thường thời gian ăn cơm là thời gian vui vẻ nhất trong ngày của cậu, hôm nay lại có phản ứng rất thường thường, cho dù là dì giúp việc làm thịt viên mà cậu thích nhất, cậu ăn cũng có vẻ không ngon.

Xem ra thật đúng là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.

Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ liếc nhau, đều rất mù mờ.

Dì giúp việc bình thường đều ăn cơm cùng với bọn họ, nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của bọn họ, liền hỏi: “Có phải có chỗ nào thấy không khỏe không?”

Vượng Tử lắc lắc đầu, tiếp tục cúi xuống ăn cơm.

Trẻ con cũng sẽ có lúc tâm trạng không tốt. Sau khi ăn cơm xong, Vượng Tử không quấn lấy ai hết, dì giúp việc gọi cậu ra ngoài chơi, cậu cũng không muốn đi, bản thân chạy lên phòng ngồi, ra vẻ tinh thần sa sút.

Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ đứng ở cửa, hai người ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn bóng lưng béo mập kia, không ai đoán ra được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Vượng Tử. Nguyễn Hạ đã gọi điện hỏi giáo viên rồi, thế nhưng giáo viên nói là hôm nay không xảy ra chuyện gì cả.

Chẳng lẽ là bắt đầu tiến vào thời kì sầu muộn của trẻ nhỏ sao?

Đứa trẻ mập mạp này có gì để mà u buồn đâu chứ?

“Thằng bé thất tình sao?” Nguyễn Hạ nhỏ giọng nói.

Tống Đình Thâm liếc cô một cái: “Nó mới có bốn tuổi.”

Nguyễn Hạ cãi lại: “Hiện tại có rất nhiều đứa nhỏ ở nhà trẻ đã có đối tượng rồi. Sao anh biết con anh không có chứ?”

“…” Tống Đình Thâm không biết não Nguyễn Hạ nghĩ theo lối nào: “Lát nữa tôi tâm sự với nó, chỉ có điều nó không nói cho cô, như vậy khả năng nó nói cho tôi cũng không lớn lắm. Tôi nhìn thấy thằng bé như vậy, có vẻ như muốn bản thân tự tiêu hóa.”

Vậy thật sự là cool boy đấy.

Nguyễn Hạ lấy di động ra chụp lại dáng vẻ buồn sầu của Vượng Tử, càng nhìn vào tấm ảnh lại càng cảm thấy lúc này cậu giống như một con gấu trúc ngồi đưa lưng về phía mọi người.

Bóng lưng cô độc mà sa sút.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất để thay đổi hình đại diện wechat.

“Gửi cho tôi nữa.” Sau khi nhìn thấy một loạt hành động của cô, Tống Đình Thâm nói: “Tôi cũng đổi.”

Cứ như vậy, ở trong phòng, Vượng Tử vừa khó chịu vừa buồn bã, bên ngoài phòng, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ vô cùng tự nhiên trao đổi wechat với nhau. Đương nhiên, nhìn thấy hình đại diện wechat của đối phương giống hệt mình cũng rất vui vẻ.

Giống với dự đoán của Tống Đình Thâm, Vượng Tử không có ý định nói nguyên nhân làm tâm trạng cậu không tốt cho anh nghe, đứa nhóc mập mạp cool ngầu này dự định tự mình tiêu hóa chuyện này.

Tống Đình Thâm cứ hỏi đi hỏi lại, tuy rằng không trả lời vấn đề của cậu nhưng đồng thời cậu cũng hỏi ra một vài vấn đề khác: “Ba ba, giáo viên của con nói nếu như thích một người thì phải tôn trọng quyết định của người đó có phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.