Hành (1)
Nguyễn Hạ đoán đây là nguời quen cũ của Tống Đình Thâm. Cũng không lạ, anh lớn lên ở đây, thành phố này cũng không lớn, gặp người quen là chuyện thương xuyên, hơn nữa lại là tuần lễ vàng, nếu như không đi du lịch thì sẽ đi mua sắm, dạo chơi. Thời gian này rất nhiều cửa hàng giảm giá.
Tống Đình Thâm đuơng nhiên cũng hơi kinh ngạc nói: “Lỗ Vĩnh An? Đã lâu không gặp.”
Lộ Vĩnh An đi tới cười lớn vỗ vai Tống Đình Thâm, nhìn anh túi lớn túi nhỏ cảm thấy buồn cười hỏi: “Cậu trở về sao không nói một câu? Đúng rồi, người này có phải vợ cậu không?”
Anh ta nhìn về phía Nguyễn Hạ, trong đầu có chút ngạc nhiên. Cũng không phải chưa nghe chuyện Tống Đình Thâm đã kết hôn nhưng không nghĩ vợ anh dáng dấp lại xinh đẹp đến vậy, so với người nổi tiếng cũng không thua kém phần nào. Tống Đình Thâm thật đúng là có phúc, hiện tại là ông chủ công ty lớn, còn trẻ mà đã có vợ xinh đẹp và con trai đáng yêu. Trong mắt người ngoài, đây là cuộc sống đáng mơ ước.
“Ừ, đây là vợ tôi Nguyễn Hạ, còn đây là Vượng Tử con trai tôi.” Tống Đình Thâm nhìn về phía Nguyễn Hạ nói: “Hạ Hạ, đây là bạn học cùng cấp ba của tôi Lộ Vĩnh An, Vượng Tử chào chú đi.”
Nguyễn Hạ phát hiện ra khi ở trước mặt người ngoài, anh đều trực tiếp gọi cô là “Hạ Hạ”, không có người ngoài anh liền gọi cô là “Nguyễn Hạ”.
“Xin chào.” Nguyễn Hạ khách khí chào hỏi.
Vượng Tử không sợ người lạ chút nào, mỉm cười nói: “Cháu chào chú Lộ ạ!”
“Được rồi, được rồi.” Lộ Vĩnh An sờ đầu Vượng Tử, nhìn về phía Tống Đình Thâm nói: “Về lúc nào thế? Sao không thông báo một câu?”
Bọn họ đều là bạn học, tuổi tác không khác nhau, đều khoảng ba lăm, ba sáu tuổi. Tốt nghiệp trung học cũng đã khoảng hơn hai mươi năm, kết hốn sớm nên con cái đều nhanh chóng lên trung học, mọi người đã sớm có cuộc sống gia đình riêng, bạn bè thân thiết còn ít khi gặp nhau sau kết hôn chứ dừng nói đến học cùng. Cho nên Tống Đình Thâm từ cấp ba cho đến hiện tại cũng chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt vài người, trong cuộc sống bình thường trên cơ bản rất ít liên hệ.
Tống Đình Thâm cười trả lời: “Hôm qua về. Chủ yếu là tu sửa mộ cho ba mẹ tôi, sau đó đem vợ con về thăm họ hàng một chút xong sáng sớm phải đi ngay.”
“Thật vội vã. Cũng đã nhiều năm không gặp, vừa lúc cậu còn nhớ thầy Vương không? Năm nay ông đã đại thọ sáu mươi rồi, hiện tại ngoài trừ việc hiếu hỉ ra, đại thọ sáu mươi không được phép uống rượu. Tôi với mấy người trong lớp định tổ chức sinh nhật cho ông. Cậu cũng biết, ông không có con cái gì hết…” Lộ Vĩnh An dừng một chút nói tiếp: “Họp lớp cậu có thể không đến nhưng đại thọ sáu mươi của thầy Vương cậu nhất định phải tới, cậu cũng là học sinh xuất sắc của ông. Nghe nói cho tới bây giờ khi đi dạy ông vẫn thường xuyên nhắc tới cậu trước mặt học sinh. Lần này cậu mà tới chắc chắn ông sẽ rất cao hứng.”
Tống Đình Thâm chần chờ một lúc, thầy Vương đối với anh rất tốt. Những năm gần đây, ngày lễ tết nào anh cũng không quên gửi quà cho ông. Lần này trở về anh không nói cho ông biết là vì không muốn làm phiền đến ông. Bây giờ anh biết rõ sinh nhật của ông mà không qua thì thật không phải.
“Khi nào vậy?”
“Chiều tối mai. Đáng nhẽ là hôm trước hoặc hôm nay nhưng có mấy người đều ở xa trở về, không có thời gian tập hợp lại. Sau thứ ba cũng có vài người đi mất. Cho nên quyết định làm vào thứ ba.”
Tống Đình Thâm gật nhẹ đầu nói: “Vậy ngày mai tôi qua.”
Lộ Vĩnh An lại sờ đầu cái đầu nhỏ của Vượng Tử nói: “Cậu đi cùng vợ và con trai đến cũng được. Một mình cậu đến cũng không sao, chúng tôi không muốn gây thêm phiền phức cho cậu.”
Chờ Lộ Vĩnh An đi, một gia đình ba người tuỳ ý tìm một nhà hàng để ăn cơm tối. Vừa ngồi xuống, Tống Đình Thâm liền nhìn Nguyễn Hạ giải thích: “Vừa rồi người anh ta nói là thầy Vương, ân nhân của tôi. Khi học cấp ba tôi ở trong trường, tiền sinh hoạt phí cũng không có nhiều, thầy Vương thường xuyên mang cơm cho tôi để bổ sung dinh dưỡng. Sau khi lên đại học, học phí không đủ, cũng là do thầy Vương giới thiệu việc làm, họ cũng nể mặt thầy, trả lương cho tôi không ít. Khi tôi học đại học, ông ấy còn cố đi đến Đế Đô để gặp tôi. Mùa đông ở đây rất lạnh nên năm nào ông cũng mua áo lông gửi cho tôi. Sức khoẻ của thầy Vương không tốt, mấy lần tôi mời ông đến Đế Đô chơi, ông nói không đến được. Khi kết hôn ông định tới nhưng năm đó mẹ ông ngã bệnh nên ông không đến được.” Hiếm khi thấy sự dịu dàng trong mắt anh, anh nói: “Những năm gần đây mặc dù tôi thường xuyên gửi quà về cho ông nhưng so với những gì ông đã làm cho tôi thì còn chưa đủ. Nguyễn Hạ, thầy Vương rất muốn gặp cô, cũng muốn gặp Vượng Tử . Nếu như cô không ngại, cùng tôi đi chúc mừng sinh nhật ông, cô thấy thế nào?”
Nguyễn Hạ không hề nghĩ ngợi nhiều liền nhẹ gất đầu nói: “Được. Vậy có phải chuẩn bị quà gì không?”
Tống Đinh Thâm trầm ngâm nói: “Đùng thật là cần phải chuẩn bị, so với tôi cô tỉ mỉ hơn, cô cảm thấy nên mua gì thì phù hợp?”
“Rõ ràng là so với anh tôi tỉ mỉ hơn.” Lời Nguyễn Hạ nói là thật. So với Tống Đình Thâm cô tỉ mỉ hơn nhiều: “Sáu mươi tuổi, không con cái, vậy vợ của ông đâu?”
Tống Đình Thâm ngơ ngác một chút, lắc đầu nói: “Ông chưa lập gia đình.”
Nguyễn Hạ khó nén ngạc nhiên hỏi: “Chưa lập gia đình?”
Không phải goá mà là chưa lập gia đình. Đã sáu mươi tuổi, chuyện này vào thời nay là chuyện hiếm thấy.
Tống Đình Thâm ừ một tiếng nói: “Thật ra, chúng ta không nên bàn nhiều về việc đời tư của ông nhưng nhìn cô có vẻ rất hứng thú với chuyện này nên tôi sẽ kể cho cô nghe. Thầy Vương lúc còn trẻ từng có một người bạn gái có điều là sức khoẻ không tốt lắm nên chưa sinh nhật hai mươi hai tuổi đã qua đời. Từ đó thầy Vương không định kết hôn với ai nữa.”
Nguyễn Hạ hai tay chống cằm, mặt xúc động: “Si tình như vậy sao?”
Tất cả những gì cô thấy và nghe qua thì tất cả đều là đàn ông thúi. Đây là lần đầu tiên cô nghe được chuyện như vậy, lần đầu tiên cô nghe về người đàn ông si tình như vậy.
“Sau này tôi có hỏi ông ấy vì sao không kết hôn mà lại sống một mình cô đơn như vậy. Ông ấy đã nói ông ấy cũng không có tâm tư, mà còn đáp ứng mong ước của bà ấy, trong lòng chỉ có mình bà.”
“Cho nên ông dùng cả đời mình để giữ vững lời hứa? Dù đối phương đã không còn?”
Nguyễn Hạ cũng khá ấn tượng, cô không phải người trong cuộc nhưng đã bị câu chuyện làm cho cảm động.
Thử hỏi người phụ nữ nào không muốn như vây? Đến chết tình cảm vẫn không thay đổi.
Tống Đình Thâm liếc cô một chút nói tiếp: “Thầy rất có trách nhiệm. Huống hồ không phải tất cả đàn ông đều chăng hoa, cũng không phải tất cả đàn ông đều không giữ lời hứa.”
Nguyễn Hạ phản bác: “Đó là luật bất thành văn rồi, tất cả đàn ông đều là đàn ông thúi.”
…Đàn ông thúi? Đấy là gì?
“Được, mua quà gì? Cô có ý kiến gì không?” Tống Đình Thâm biết rõ cùng Nguyễn Hạ nói chuyện về chủ đề này vừa nhàm chán lại không có ý nghĩa. Anh nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Vượng Tử chăm chú gặm trứng cuộn yên lặng từ nãy đến giờ giơ tay nói: “Tặng ô tô đồ chơi! Máy bay điều khiển cũng được.”
Nguyễn Hạ nhéo tai cậu: “Ăn trứng cuộn của con đi, người lớn đang nói chuyện.”
Vượng Tử thở dài một cái, mấy ngày nay cậu học thở dài như người lớn nói: “Mẹ, mẹ một chút cũng không giống người lớn.”
“Bớt nói linh tinh đi.” Nguyễn Hạ lại nhìn Tống Đình Thâm nói: “Sống một mình, tôi cảm thấy tặng quà quý lại không hữu ích lắm, cũng chỉ là vẻ bề ngoài cho đẹp mắt. Tặng ghế mát xa thì lại quá tốn diện tích, không thể mua loại đó được. Hay tặng ông ấy một chiếc thẻ để đi siêu thị? Sẽ có lúc ông ấy đi siêu thị mua đồ. Anh đưa tiền trực tiếp ông ấy chắc chắn sẽ không nhận. Phải là quà thật mà vẫn hợp ý, ông ấy không thích gì sao?”
Tống Đình Thâm nghĩ rồi nói: “Ông thích thư pháp và bút lông.”
“Vậy thì dễ rồi, tặng một bộ mực, giấy nghiên tốt nhất… À, thầy ấy nhất định là một người đàn ông nhã nhặn.”
Si tình, phong nhã, đây đúng là mô típ của nhân vật nam chính trong tiểu thuyết mà!
Cô rất muốn gặp người đàn ông có thể giữ vững lời thề của mình gần bốn mươi năm.
“Được, mua một bộ bút, giấy nghiên tốt nhất và tặng thêm một tấm thẻ mua sắm nữa.”
“ Người thầy này nhất định phải rất tốt, các anh đều tốt nghiệp hai mươi năm, học sinh sớm đã có gia đình của riêng mình vậy mà vẫn nhớ kỹ để tổ chức sinh nhật cho thầy. Thầy ấy khẳng định phải rất rất tốt nếu không thì không ai nhớ kỹ như vậy.”
Tống Đình Thâm trầm ngâm gật đầu: “Ông đã làm thầy rất nhiều năm. Theo tôi được biết, ông bớt ăn bớt mặc, tiền tích góp được đều đem đi giúp đỡ người khác. Qua nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn hướng vế người bạn gái đã mất sớm kia.”
Nếu như không phải biết rõ Tống Đình Thâm sẽ không lừa cô, sẽ không thêm mắm thêm muối, cô không tin được trên thế giới này lại có người như vậy.
Nguyễn Hạ đi siêu thị làm thẻ siêu thị có giá trị là năm nghìn tệ, nghe nói đây là siêu thị cho làm thẻ mua sắm có giá trị cao nhất, cao nữa cũng không có.
Nghĩ đễn việc đi gặp một người đàn ông si tình, phong nhã lại có trách nhiệm, Nguyễn Hạ đang trang điểm cũng cẩn thận, đứng trước gương ngắm nghía. Cô cảm giác như đang đi gặp bố mẹ mình vậy, cảm giác không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô mặc một bộ váy liền màu trắng, tóc dài có chút buộc lên, đeo thêm vài phụ kiện nhẹ nhàng, nhìn rất thanh nhã.