Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 62



Nguyễn Hạ tỏ ra mình đã hiểu, nếu như cô ở vị trí của Tống Đình Thâm, đoán chừng mỗi ngày cũng chỉ muốn cắm đầu vào học thôi, hơn nữa, lòng tự tôn của con trai vốn rất mạnh mẽ, khi đó anh không có cái gì, tiền sinh hoạt mỗi tháng còn phải tự nghĩ cách kiếm, mặc dù yêu đương thời học sinh không cần phải bỏ tiền gì nhưng tối thiểu nhất cũng phải mua được suất cơm, chai nước uống cho người ta chứ... Mà những thứ này đối với Tống Đình Thâm lúc đó mà nói, đều quá xa xỉ, mua một chai nước uống, nói không chừng anh có thể ăn được một bữa cơm rồi, cho nên anh nói không thể yêu đương là lời nói thật lòng.

Anh cũng đã nói mình và Diệp Huyên chỉ là bạn học, không phải là loại quan hệ đó, cô cũng không cần thiết phải tiếp tục hỏi.

Tống Đình Thâm nghĩ rằng cô sẽ nói thêm cái gì đó, nào biết được cô lại tiếp tục nghiêm túc đi xem ảnh chụp, không hề có ý muốn hỏi tiếp chuyện về Diệp Huyên.

Mặc dù cô nói chỉ là bởi vì tò mò nhưng tâm trạng của Tống Đình Thâm không tệ, cô lúc trước đối với quá khứ của anh không hề cảm thấy hiếu kì, bây giờ chỉ sợ chẳng phải là để ý mà chỉ là cảm thấy thích thú mà thôi, cũng thấy rằng cô cũng có một chút để ý đến anh đúng không?

Quan hệ giữa thầy Vương và Tống Đình Thâm rất tốt, nhà ông ở tầng bốn, lúc này không hề khách khí mà sai bảo Tống Đình Thâm đi đến cửa hàng tạp hóa phía trước chuyển gạo và mỡ lên nhà, thầy Vương bây giờ cũng đã lớn tuổi, người làm việc ở cửa hàng tạp hóa thì có hạn, lại thêm thời gian này là tuần lễ vàng ngày 1 tháng 10, có rất nhiều việc, cho nên mấy ngày hôm nay không có thời gian đưa gạo đến.

Tống Đình Thâm là thanh niên cao lớn khỏe mạnh, đối với anh mà nói, chuyển hai bao gạo lên tầng bốn không phải là vấn đề.

Vượng Tử và chú chó nhỏ ở trong hành lang chơi vô cùng vui vẻ, Nguyễn Hạ thì đứng ở trên ban công nhìn cảnh đêm, thầy Vương đứng bên cạnh cô, trong tay cầm quạt hương bồ, thỉnh thoảng phe phẩy quạt cho Vượng Tử, đuổi muỗi và sự nóng bức đi.

"Đình Thâm là học sinh tôi cảm thấy khắc khổ nhất." Trong giọng nói ông mang theo ý cười chậm rãi nói: "Làm thầy giáo, nhìn thấy học trò của mình như vậy nhịn không được mà giúp đỡ, cậu ấy hiện tại rất thành công, một ít thầy cô sau khi nghe xong còn cảm thấy rất kinh ngạc, thật ra cũng chẳng có gì kinh ngạc cả, từ lần đầu tiên nhìn thấy Đình Thâm, thì tôi đã biết đứa nhỏ này tương lai tuyệt đối không phải là một người tầm thường, chịu khó, thông minh, còn có sự tự chủ rất mạnh... Người như vậy mà không thành công thì người như thế nào mới thành công đây?"

Nguyễn Hạ cũng không biết tại sao thầy Vương lại nói những lời này với cô, có điều cô vẫn im lặng, chú tâm lắng nghe.

"Ở phương diện sự nghiệp và công việc này tôi cũng không lo lắng lắm, bởi vì tôi biết cậu ấy có năng lực ứng đối nhưng lại rất lo cậu ấy không biết xử lý mối quan hệ gia đình như thế nào cho đúng. Nguyễn Hạ à, thật ra Đình Thâm thực chất bên trong là một đứa trẻ thiếu tình thương, người đối tốt với cậu ấy một phần, cậu ấy hận không thể đối tốt với người khác mười phần, tất nhiên điều kiện tiên quyết là người này phải được cậu ấy đặt ở trong lòng, tôi nhìn ra được cậu ấy rất thích cô đấy, cậu ấy từ nhỏ đã mất bố mẹ, sống nhờ ở nhà người họ hàng, người họ hàng cũng có con cái của họ chứ, tất nhiên sẽ không quá quan tâm tới cậu ấy, cái khác tôi không dám chắc nhưng tôi dám khẳng định, Đình Thâm so với bất cứ người đàn ông nào cũng muốn bảo vệ quý trọng gia đình hơn."

Nguyễn Hạ nhìn thầy Vương một chút, muốn nói lại thôi.

Cô muốn nói, chuyện đó, thầy nhìn ra kiểu gì là anh thích cô vậy? Cô là người trong cuộc mà một chút cảm giác cũng không có nha.

Được rồi, câu nói như thế này chú ý nghe một chút chính là cũng cảm thấy đúng, chẳng lẽ thầy Vương còn có thể nói với người vợ chính thức của Đình Thâm là cô rằng chồng cô không phải là rất thích cô hay sao?

Hôm nay thầy Vương dụng ý nói những lời này, cô cũng xem như là đã hiểu rõ, chính là muốn nói cô rằng, Tống Đình Thâm là một người đàn ông tốt, là một người đàn ông bảo vệ trân trọng gia đình vô cùng, muốn bảo cô phải sống với Tống Đình Thâm thật tốt.

Đây chính là lời của một trưởng bối sẽ nói.

Cô hiểu.

Nguyễn Hạ cũng không phải là người không biết thức thời, người ta là thầy giáo, có thể nói mấy câu như vậy với cô, thì thật sự là hai người có mối quan hệ rất tốt, cô thì sao, giống như Tống Đình Thâm cũng chẳng quan tâm đến mối quan hệ này, dù sao bề ngoài là vợ chồng, nghĩ tới đây, cô cũng cũng rất chân thành gật đầu: "Tôi biết."

Thầy Vương dường như rất là hài lòng, tiếp tục phe phẩy quạt hương bồ cho Vượng Tử, không nói gì nữa.

Bọn họ cũng không ở lại nhà thầy Vương quá lâu, khoảng hơn chín giờ thì rời đi.

Trở lại khách sạn, Vượng Tử vẫn kiên trì muốn ngủ với Nguyễn Hạ, cậu hiện tại càng ngày càng dính lấy cô, ban đêm càng muốn ngủ với mẹ hơn, Nguyễn Hạ không lay chuyển được cậu, Tống Đình Thâm đối với việc này cũng không có ý kiến gì, thế là, không biết từ lúc nào, số lần Vượng Tử ngủ với Tống Đình Thâm ngày càng ít đi.

Vượng Tử ở đâu cũng đều có thể ngủ được, Nguyễn Hạ lại có chút không quen giường, mãi cho đến lúc mười hai giờ đêm mới mơ mơ màng màng ngủ.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cô lập tức cảm thấy cơ thể không ổn cho lắm.

Thân thể này, thực ra cô cũng không tính là quá quen thuộc, dù sao hơn hai mươi năm về trước cũng không phải là của cô, mấy tháng này cô cũng dần thích ứng được với thân thể này, cảm thấy bụng dưới trướng đau, còn có một cảm giác không thể miêu tả được, Nguyễn Hạ lại tính toán thời gian một chút, cả người nhức mỏi không thôi.

Nếu như cô đoán không nhầm thì hẳn là kinh nguyệt đến sớm hơn dự tính rồi.

Bản thân cô thời kì kinh nguyệt đến vô cùng đúng ngày, rất ít khi có sớm hoặc trễ, nguyên chủ không giống như vậy, có đôi khi chậm mấy ngày, cũng có khi sớm hơn, tháng trước có muộn, lần này thế mà lại có trước một tuần.

Cho dù là cô hay là nguyên chủ, kỳ thật lúc kinh nguyệt đến đều có một điểm giống nhau, không đau bụng kinh nhưng sẽ bị tiêu chảy, loại cảm giác này cũng không chịu nổi đâu.

Hơn nữa cô nghĩ rằng trên ga giường đoán chừng cũng dính máu rồi.

Nguyễn Hạ từ trên giường đứng lên, Vượng Tử cũng tỉnh lại, trên chiếc giường màu trắng có một vệt máu đỏ rất rõ ràng...

Cô bất đắc dĩ nắm tóc, chờ sau đó còn phải phiền hà nhân viên khách sạn đổi ga giường nữa chứ, không cần nói, nhất định phải trả cho họ thêm chút tiền nữa rồi.

Vượng Tử sợ ngây người, hỏi: "Mẹ, đó là cái gì vậy, là máu sao?"

Nguyễn Hạ thật sự không thể giải thích chuyện kinh nguyệt của phụ nữ với một cậu bé bốn tuổi được, việc này cũng không thể giải thích rõ ràng được, chẳng lẽ nói với cậu, mẹ mỗi thàng đều sẽ có một lần chảy máu nhưng con yên tâm, không có việc gì cả!

Đoán chừng cậu cũng bị hù sợ rồi, vẫn là chờ lúc cậu lớn hơn chút nữa, thì mới giải thích vấn đề này cho cậu thôi.

Việc cấp bách bây giờ phải là xử lý chuyện trước mắt này đã.

Nghĩ đến đây, cô chỉ có lựa chọn nói dối cậu: "Không phải máu, haiz, bảo bối, con sang phòng bên gọi ba được không, để ba dẫn con đi đến nhà hàng ăn sáng, mẹ sẽ đến đó gặp con, nhanh thôi."

Vẫn là để Tống Đình Thâm dẫn con đi ăn sáng đi, cô còn phải liên hệ với quầy tiếp tân khách sạn, còn phải mua băng vệ sinh nhưng băng vệ sinh cũng có thể mượn nhân viên lễ tân một miếng... Đây là chuyện không phải trong chốc lát là có thể giải quyết xong.

Nguyễn Hạ sau khi nói xong lập tức ôm bụng, sắc mặt hơi trắng bệch, nhanh chóng chạy vào toilet.

Rốt cuộc là đau bụng kinh khó chịu hơn, hay là tiêu chảy khó chịu hơn, cô thật sự rất muốn biết!

Đau bụng kinh còn có thể uống thuốc giảm đau, tiêu chảy thì sao?

Vượng Tử ngơ ngác đứng ở trong phòng, cậu trèo lên giường, nhìn kĩ vệt màu đỏ trên giường trắng kia, cuối cùng xác định đây chính là máu!

Cậu đã không phải là đứa trẻ ba tuổi dễ bị lừa gạt trước kia, mẹ tại sao lại nói dối cậu, đây rõ ràng là máu, hơn nữa đây là chỗ mẹ nằm ngủ, quan trọng nhất chính là, vừa nãy sắc mặt của mẹ không hề tốt, mẹ ôm bụng dường như là bộ dáng rất khó chịu...

Vì sao lại như vậy?

Vượng Tử đi đến trước cửa toilet, giơ bàn tay nhỏ nhỏ gõ cửa: "Mẹ, mẹ thế nào rồi! Có phải là cảm thấy không thoải mái hay không!"

Nguyễn Hạ vừa đặt đệm bồn cầu sử dụng một lần xong: "Không có việc gì, Vượng Tử, con đi tìm ba, để ba dẫn con đi ăn sáng, mẹ rất nhanh sẽ xuống thôi, ngoan nhé."

Ngồi ở bồn cầu, cô cầm điện thoại di động mở ứng dụng ra, nên cảm tạ trời đất cuộc sống bây giờ thật thuận tiện, mặc dù cô không mang băng vệ sinh nhưng bây giờ cái gì cũng đều có thể mua được, thức ăn ngoài cũng có shipper mang đến tận nơi!

Nguyễn Hạ lại không hề nghĩ đến, vết máu trên giường và dáng vẻ vừa rồi của cô, đối với một đứa bé, là chuyện chấn động vô cùng, hơn nữa trẻ con còn suy nghĩ lung tung rất nhiều.

Vượng Tử trợ tròn mắt, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, cả người chỉ có một cái áσ ɭóŧ và một cái quần đùi tam giác, nhanh chóng mở cửa, đôi chân ngắn nhỏ bước nhanh đến phòng bên cạnh, đi chân đất trên thảm ngoài hành lang, cả người đều bị dọa sợ, không ngừng gõ cửa phòng Tống Đình Thâm: "Ba! Ba ơi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.