Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 19



Giấu bệnh sợ thầy 3

Sau khi ăn cơm xong, Phong Ánh Nguyệt phụ rửa chén, nhưng khi rửa lại bị mẹ Đường kêu đi ra: "Con và Văn Sinh tới nhà bác cả và chú ba đi, đừng động vào mấy chuyện trong nhà."

Đường Văn Tuệ cũng cười tủm tỉm đẩy cô ra: "Đi nào chị dâu ba, nếu Nguyên Đản muốn đi thì dẫn nó theo nhé."

"Được."

Phong Ánh Nguyệt lại nhìn chị dâu hai Đường đang cúi đầu rửa chén không nói gì, lúc này mới đi ra ngoài.

Bảo trong lòng chị dâu hai Đường không hờn giận gì là không thể nào.

Không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện Đường Văn Sinh ly hôn đã khiến người trong nhà bị người ngoài chỉ trỏ đủ điều, sau đó người ngoài nghe Kiều Tư Vũ nói Đường Văn Sinh "không được", lại chĩa mũi nhọn vào vợ chồng bọn họ.

Nói gì mà kết hôn nhiều năm như thế lại không có chút động tĩnh nào, có khi là hai anh em đều có bệnh giống nhau, chọc chị dâu hai Đường tức phát khóc rất nhiều lần, vào ngày Tết ngày lễ về nhà mẹ đẻ còn bị chị dâu giễu cợt.

Không bàn tới chuyện bây giờ kết hôn lần nữa, mà hết lần này tới lần khác mẹ chồng lại thương yêu đối phương, đây đâu giống gả vào nhà họ làm con dâu, hoàn toàn như một vị khách rồi!

"Con đừng thở phì phò như thế nữa, người ta gả vào vốn đã phải sống những ngày khó khăn rồi, hơn nữa, chúng ta cũng xem như ở riêng, một năm về đây cũng không được mấy lần."

Mẹ Đường tìm cái cớ để Đường Văn Tuệ rời đi, sau đó nói khẽ với chị dâu hai Đường đang rửa chén bên cạnh.

Mẹ chồng vốn là người không hà khắc gì, chị dâu hai Đường nghe xong lời bà nói là hiểu ra ngay, cũng thương cho Phong Ánh Nguyệt hơn một chút.

Cô ta cau mày, nhỏ giọng nói: "Hay là nghe lời bà tổ, bảo chú ba tìm vài bài thuốc dân gian để thử?"

Mẹ Đường thở dài: "Nếu nó chịu uống thì mẹ với cha con còn cần phải sầu thế này à? Tự nó cảm thấy bản thân không có vấn đề!"

Chị dâu hai Đường mím môi, đám đàn ông đúng là y hệt nhau, cứng đầu cứng cổ.

"Nếu không, con bảo thằng hai khuyên thử đi?" Mẹ Đường ngẫm nghĩ rồi nói, đừng lại để vì chuyện này mà ly hôn.

"Được, con rửa chén xong rồi sẽ nói với anh ấy."

Bây giờ trong lòng chị dâu hai Đường nào còn hờn dỗi gì, chỉ thấy Phong Ánh Nguyệt là người đáng thương thôi, cô ta cũng từng nghe nói nhà họ Phong thấy tiền là sáng mắt, vì tiền mà có thể gả con gái tới đây làm góa phụ sống, đúng là ác độc!

Thế là khi vợ chồng Phong Ánh Nguyệt dẫn Nguyên Đản trở về, Phong Ánh Nguyệt phát hiện chị dâu hai Đường đang dùng ánh mắt thương hại để nhìn mình.

Phong Ánh Nguyệt lộ vẻ khó hiểu.

Đường Văn Sinh thì bị anh hai Đường cười tủm tỉm lôi ra sân nói chuyện.

"Anh hai?"

Anh hai Đường nhớ tới lời dặn dò của mẹ và vợ, ho nhẹ hai tiếng rồi nói.

"Văn Sinh à, từ nhỏ em đã thông minh rồi, còn anh vừa nhìn thấy sách là đau đầu, bảo anh học cũng giống như đang tra tấn anh vậy."

"Nhưng em thì không giống thế, em không chỉ thích học mà em còn thi đậu trường cấp ba! Nếu không phải năm đó sức khỏe của mẹ không tốt, em đã không chọn ở lại làm việc trong nhà máy sản xuất giấy rồi."

Cũng vì để có thể chăm sóc người nhà nhiều hơn một chút.

Nghe anh ấy nói lòng vòng một lúc cũng không nghe ra anh ấy muốn nói gì, Đường Văn Sinh cản anh lại: "Anh hai, có chuyện gì thì nói thẳng đi."

Hoàn toàn không biết mình đã nói quá xa, anh hai Đường gãi đầu: "Chuyện là, chúng ta không thể để mặc bệnh gì gì đó không chữa, như thế không được, nếu có bệnh thì chúng ta đi chữa thôi! Chữa hết rồi, tình cảm vợ chồng cũng tốt đẹp..."

"Giấu bệnh sợ thầy." Đường Văn Sinh sửa đúng ý anh ấy muốn nói, sau đó lại thở dài: "Cơ thể của em không có vấn đề thật, không cần đi khám bác sĩ đâu."

Anh hai Đường không nói chuyện nữa, anh ấy chỉ dùng ánh mắt "anh hiểu nhưng em vẫn phải đi chữa bệnh đi!" để nhìn Đường Văn Sinh.

Đường Văn Sinh há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài: "Em biết rồi, mọi người yên tâm đi."

Anh hai Đường cảm thấy hài lòng, đi tìm mẹ Đường và vợ để báo cáo kết quả nhiệm vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.