Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 202



Ly hôn? 2

Mà không bao lâu sau, con gái nhà bác cả Đường và con gái nhà chú ba Đường cũng tới chúc tết.

Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, đám người Vương Kiến Quốc rời đi, sau khi bọn anh hai Đường trở về, cha Đường và mẹ Đường cũng chuẩn bị đến nhà cậu cả.

Còn bên cô ba thì để cho vợ chồng Phong Ánh Nguyệt đưa Nguyên Đản và Đường Văn Tuệ đi cùng.

Bọn anh hai Đường trông nhà.

Mọi người cùng ra ngoài, trên đường Đường Văn Tuệ rất vui vẻ: “Năm ngoái đều là mấy người chị dâu hai đến nhà cô ba, em theo cha mẹ đến nhà cậu cả, đối với chị dâu họ, em thật sự không cười nổi, năm nay lại không cần đi nữa.”

“Không cần đi, hai ngày nữa chị ta sẽ tới chúc Tết.”

Đường Văn Sinh cố ý nói.

Đường Văn Tuệ xị mặt ra: “Vậy em ở nhà cô ba thêm vài ngày nữa.”

“Có chị ở đây, em sợ cái gì.” Phong Ánh Nguyệt cười nói: “Chị ta nhắm vào chị nhiều hơn.”

Thế là hai người trò chuyện suốt một đường, đi đến nhà cô ba.

Người nhà cô ba nhiệt tình lại có chừng mực, mấy người bọn họ chơi rất vui vẻ, nhưng đám người cha Đường lại không thoải mái như vậy.

Chỉ vì lần trước cha Đường nói chuyện chị dâu họ lấy tiền về nhà mẹ đẻ trước mặt đám người cậu cả, nên chị dâu họ vẫn còn ghi hận.

Mông còn chưa ngồi nóng, đã nghe đầy tai những lời âm dương quái khí, dứt khoát không nói đến việc ở lại một đêm, đặt đồ đạc xuống, ngồi một lúc, vợ chồng hai người liền rời khỏi nhà cậu cả.

Anh cả họ ở nhà cãi nhau với chị dâu họ, cậu cả và mợ cả đuổi theo kéo họ lại xin lỗi.

“Anh cả, chị dâu cả.” Mẹ Đường lại từ chối lời mời ở lại của họ một lần nữa: “Bọn em không ở lại cũng không phải hoàn toàn vì nó, trong nhà còn có việc, đợi lần sau rảnh rỗi bọn em lại tới.”

“Đúng vậy.”

Cha Đường gật đầu phụ họa theo lời bà.

Thật ra lời này là đang cho mọi người một chút thể diện, ngoài mặt không thể gây khó dễ quá nhiều.

Trong lòng mợ cả vô cùng khó chịu, kéo tay mẹ Đường, không chịu buông ra, hốc mắt cũng đỏ theo: “Em dâu, năm mới lại thành ra như vậy, thật sự là…”

Bọn họ già rồi, càng ngày càng trở nên ít hữu ích hơn, quyền lên tiếng ở trong nhà cũng ít đi.

“Chị dâu cả, năm mới không được khóc.” Mẹ Đường an ủi bà ấy vài câu rồi cùng cha Đường rời đi. Cậu cả đứng ở ngã ba đường, nhìn bọn họ cầm ô đội gió tuyết rời đi, đôi mắt chua xót không chịu được.

Mợ cả còn đánh ông ấy vài cái, khóc nức nở nói: “Nhìn xem! Nhìn xem! Đây chính là hậu quả của việc ông bắt tôi đưa tiền cho nó quản! Bây giờ chúng ta có nói cái gì cũng không có tác dụng, đây là em gái của ông đấy!”

Lúc này anh cả họ cõng cái gùi trên lưng đến, vừa thấy bọn họ như vậy liền biết không thể giữ cô và chú lại, anh ấy hung hăng lau mặt: “Bây giờ con đuổi theo, về nhà cùng cô, coi như là chúc tết.”

Trong cái gùi này vốn là quà mừng năm mới và quà đáp lễ cho đám người cha Đường.

“Cho dù ở nhà cô ấy có làm loạn như thế nào, hai người cũng đừng để ý đến, tối con sẽ về.”

Nói xong liền nhanh chóng đuổi theo đường đám người cha Đường rời đi.

“Phải xin lỗi cô con cho tốt đó, có biết chưa?”

Cậu cả hô.

“Con biết rồi, hai người mau trở về đi.”

Vợ chồng anh hai Đường đang ở nhà nướng khoai lang, vui vẻ nói chuyện, không ngờ đám người mẹ Đường đã về.

Phía sau còn có anh cả họ đi theo.

“Sao, sao lại về lúc này?”

Chị dâu hai Đường là một người thẳng tính, thấy trời sắp tối, hơn nữa cha mẹ chồng cũng có chút mệt mỏi, anh cả họ còn đi theo đến đây, vừa nhìn đã biết không hợp lý.

“Không có gì.” Mẹ Đường chuẩn bị vào nhà thay quần áo, trên đường gió tuyết đột nhiên lớn, trên người bị tuyết bay làm ướt một chút: “Nấu một con cá, hấp thêm hương điều, mẹ thay quần áo rồi sẽ đến giúp.

Anh hai Đường cũng bảo anh cả họ thay quần áo của mình, hai anh em ngồi bên đống lửa nói chuyện.

Anh cả họ đã nói toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.

Anh hai Đường nghe vậy nhíu mày.

“… Là anh đã khiến cho cô chú bị tủi thân.” Anh cả họ giận dữ nói: “Là anh không quản tốt trong nhà.”

Cho dù anh hai Đường có ngốc đến đâu thì cũng biết lời này không dễ đáp, người ta là vợ chồng, anh ấy còn có thể mắng vợ đối phương sao?

Đúng lúc cha Đường thay xong quần áo đi ra, bảo anh hai Đường đi giúp g.i.ế.c cá, ông nói chuyện với anh cả họ.

Khi bọn Phong Ánh Nguyệt về nhà vào chiều hôm sau, đã nghe chị dâu hai Đường vô cùng kích động nói đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.

“Thật quá đáng! Chị ta nghĩ chị ta là ai mà lại ức h.i.ế.p người khác như vậy! Gió tuyết lớn như vậy, cha mẹ chỉ uống một ngụm nước sôi để nguội, sau đó liền về nhà, tức c.h.ế.t mà!”

Vợ chồng Đường Văn Sinh nghe vậy, nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.