“Nhưng em không làm được, em muốn dọn ra, chồng em thương em, em nói cái gì chính là cái đó, cho nên hôm nay mới tới xem phòng, bên này cách nhà bọn họ rất xa, một cái thành đông một cái thành tây, không có việc gì thì trên lý thuyết sẽ không gặp được vài lần.”
Nghe Tống Chi nói, Phong Ánh Nguyệt cực kỳ đau lòng, nhưng lời nói tới bên miệng, qua mấy lần chỉ có một câu: "Tự mình sống cho tốt, làm sao thoải mái là được."
Chưa nói có gặp lại đứa trẻ hay không, bởi vì đối với một người mẹ, cho dù có bao nhiêu đứa con, mỗi đứa đều là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
"Ừm." Tống Chi ra sức gật đầu: "Em biết.”
Mặt khác, bên nhà mẹ đẻ đòi lấy số tiền này của cô ấy cho em gái, Tống Chi không cho đã bị chỉ vào mặt mắng là sói mắt trắng, những cái đó cô ấy không nói cho Phong Ánh Nguyệt, suy cho cùng cũng là chuyện xấu của nhà mình.
Phong Ánh Nguyệt tiễn Tống Chi xuống lầu, tới chỗ bác Ngô, Tống Chi muốn thuê căn phòng này, bác Ngô gật đầu: “Giờ hơi muộn, không kịp báo lại được, chỉ có chờ ngày mai hoặc hôm kia cô lại tới đây.”
"Vâng.” Tống Chi gật đầu.
Phong Ánh Nguyệt thấy cô ấy còn không hỏi tiền thuê, vì thế liền giúp đỡ hỏi một câu: "Lúc trước thím Lý nói bao nhiêu tiền một tháng ạ?”
“Mười đồng.” Bác Ngô lắc đầu, thấy vẻ mặt Tống Chi kinh ngạc, lại chặn đầu nói: “Vẫn không có ai thuê, giá quá đắt, trong phòng cũng không có gì, giường cũng dọn hết cả rồi, cho nên sau đó vẫn giống như người khác, một tháng năm đồng, nhưng phải trả cả một năm.”
Một tháng năm đồng, một năm chính là sáu mươi đồng, không thể nói đắt nhưng chắc chắn không rẻ.
“Năm đồng? Cháu thấy nhà chú Hoàng lầu ba, bên trong có giường có ghế cũng năm đồng một tháng, vừa rồi cháu xem nhà thím Lý, chỉ có một cái ghế gỗ bị hỏng...”
Phong Ánh Nguyệt lắc đầu.
Tống Chi cũng đầy do dự.
Bác Ngô cười nói: "Đúng là không có lời, cho nên giá này cần phải nói chuyện lại, nếu không có vấn đề gì thì chắc khoảng ba đồng một tháng.”
“Vậy phiền mọi người.” Tống Chi vừa nghe có thể bàn bạc, vậy quả thật tốt hơn rất nhiều: “Nếu họ thấy không được, cháu sẽ đi xem nhà khác.”
"Được.” Biết được chồng cô ấy làm ở đội vận tải, bác Ngô liền nói nhận được tin tức bên này sẽ lập tức nhắn cho cô ấy.
"Chị Phong, vừa rồi ít nhiều nhờ chị, em cũng quá ngợp nên quên hỏi giá.”
Tống Chi được Phong Ánh Nguyệt tiễn ra nhà ngang, cô ấy có chút ảo não vỗ đầu.
“Nhất thời sơ sẩy mà thôi, nếu bên này có thể thành, chúng ta là hàng xóm rồi.” Phong Ánh Nguyệt cười nói.
Chưa nói được mấy câu, chồng của Tống Chi đã đến đón cô ấy: "Thấy có được không?"
"Cũng tạm, nhưng mà chưa bàn chuyện giá cả." Tống Chi cười vẫy tay với Phong Ánh Nguyệt, lập tức rời đi với chồng.
Phong Ánh Nguyệt cũng về nhà chuẩn bị làm cơm chiều, tối nay nhà chị dâu Triệu ăn miến hầm thịt, hai người vừa nấu cơm vừa trò chuyện, sau khi biết được hai người có quen biết nhau thì nói: "Đúng là trùng hợp, có điều chỉ cần không phải là thím Lý, trong lòng chúng tôi cũng yên tâm."
"Đúng vậy." Phong Ánh Nguyệt đáp lời, tối nay họ có món trứng gà xào hương xuân, canh trứng củ cải bào: "Chẳng biết có thể thương lượng giảm tiền thuê nhà xuống hay không."
"Căn phòng kia của bà ta không có gì cả, đòi người ta tới năm đồng một tháng thì hơi quá đáng." Chị dâu Triệu lắc đầu: "Nếu không muốn thì chờ đi, để chị xem khi nào bọn họ có thể lấy được tiền, căn phòng đó bị bỏ trống vài tháng, nếu cho thuê ba đồng, vậy năm tháng cũng được mười lăm đồng đấy, kết quả bây giờ một đồng cũng không có."
Đường Văn Sinh và Triệu Thiên cùng trở về, sau khi rửa sạch tay thì phụ dọn cơm ra, món chính tối nay chính là cơm khoai lang, khoai lang là loại ruột vàng, lúc Phong Ánh Nguyệt nấu cơm có thêm một chút nước, như vậy ăn cũng không quá khô.
Sau khi nói chuyện hôm nay tình cờ gặp Tống Chi với Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh nói: "Có thể thương lượng giảm giá, dù sao phòng trống rỗng, một tháng có thể lấy được chút tiền còn tốt hơn là không có gì cả."
Ai cũng không phải đồ ngốc, bằng lòng thuê một căn phòng không có bất cứ vật dụng gì.
"Hy vọng có thể thương lượng giảm giá, em rất thích đồng chí Tống." Phong Ánh Nguyệt nói.
Rồi cô lại nói đến những chuyện sau khi khai giảng, cô vẫn tới giờ thi thì đến trường dự thi, thời gian còn lại giống như trước đây, muốn làm gì thì làm.
Sáng sớm hôm sau, hai người ở nhà ăn cơm, chuẩn bị đồ ăn trưa mang theo rồi đạp xe đến nhà máy sản xuất giấy.
Chủ nhiệm Lý và Phong Ánh Nguyệt đã được xem là người quen nên cũng không cảm thấy xa lạ, Phong Ánh Nguyệt cũng quen biết đám người chị dâu Tiêu và Vương Yến Yến, vậy nên làm việc vẫn rất thoải mái.
Chị dâu Tiêu cười khi nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt: "Lâu lắm rồi tôi chưa gặp cô, nhưng nghe được không ít chuyện về gia đình cô đấy."