Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 224



Con là chú lái xe ngựa! 3

Phong Ánh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi chải tóc cho cô được không?”

"Được." Tống Chi liên tục gật đầu.

Hai người líu ríu một hồi lâu, Tống Chi còn đi đón Nguyên Đản về nhà cùng cô ấy, người ở nhà ngang đều cảm thấy cô ấy có sức sống hơn rất nhiều, cũng đẹp hơn rất nhiều, mỗi một câu khen ngợi đều làm cho Tống Chi cười đến mặt mày cong cong.

Sau đó, kéo cánh tay Phong Ánh Nguyệt nói cho các cô ấy biết, đây là một người khéo tay.

Khi Hồng Kiến Quân trở về, còn mang theo một gói que bỏng gạo: "A Chi, anh mua que bỏng gạo, nếm thử xem vị thế nào.”

"Chị Phong còn tặng em một gói trà hoa cúc, em vừa pha xong." Tống Chi cười bưng hai cái chén men tới đặt lên bàn.

Hồng Kiến Quân đưa lưng về phía cô, nghe giọng của cô hoạt bát như vậy, anh cũng vui vẻ, khi xoay người nhìn Tống Chi lại càng mừng hơn.

"Khí sắc thật tốt, xem ra táo đỏ kia thật hữu dụng! Anh sẽ đi tìm người mua thêm một chút về ăn cho em, chúng ta bổ sung thân thể, chúng ta không cần cái khác." Hồng Kiến Quân cao hứng nói.

Nghe vậy, trong lòng Tống Chi cũng mềm nhũn, ngồi bên cạnh anh ấy nhẹ giọng nói chuyện buổi chiều.

Biết là nhờ trang điểm, Hồng Kiến Quân vẫn vui như trước: "Vậy sức khỏe chúng ta cũng có thể tốt hơn ngày qua ngày, táo đỏ cũng có công lao.”

"Ừm." Tống Chi ôm lấy anh ấy: "Em sẽ ăn nhiều một chút.”

"Còn phải ăn nhiều thịt hơn." Hồng Kiến Quân hôn lên trán cô ấy, từ sau khi không còn đứa nhỏ, Tống Chi không ăn được thịt. Mấy ngày hôm đó dọn ra còn khá vui vẻ, nhưng sau đó thỉnh thoảng lại mơ thấy đứa nhỏ, gầy đi vài phần, anh ấy vừa sốt ruột vừa đau lòng.

Lúc Đường Văn Sinh về đến nhà, cũng xách que bỏng gạo, Phong Ánh Nguyệt rút ra ba cây, chia nhau ăn cùng họ.

Nguyên Đản vừa ăn vừa nói về chuyện nhà trẻ: "Lại có bạn nhỏ đánh nhau bởi vì cướp đồ chơi.”

"Trong khoảng thời gian này sao càng ngày càng nhiều vụ mấy đứa nhỏ đánh nhau vậy?"

Đường Văn Sinh nhíu mày.

Phong Ánh Nguyệt uống một ngụm nước ấm nói: "Vì chỉ có hai gian phòng, cũng không ít đứa nhỏ, không đủ đồ chơi nên thường xuyên phát sinh mâu thuẫn.”

Nguyên Đản liên tục gật đầu: "Mười con ngựa gỗ nhỏ không đủ cho bọn con chơi, mấy ngày con cũng không chơi.”

Nói đến ngựa gỗ nhỏ, Phong Ánh Nguyệt cười bảo Nguyên Đản vào phòng xem quà.

Nguyên Đản ăn que bỏng gạo xong chạy vào trong phòng nhìn, chỉ thấy bên cạnh đầu giường đặt một con ngựa gỗ nhỏ đến thắt lưng nó!

"Mẹ làm ạ?"

Nguyên Đản cực kỳ vui vẻ, kéo con ngựa gỗ nhỏ ra, nhấc chân lên ngồi lên, bàn tay nhỏ bé đặt trên hai cái lỗ tai lớn của ngựa gỗ hưng phấn hỏi. "Đúng vậy, mẹ lén làm, thích không?"

Khi Phong Ánh Nguyệt biết nó không được chơi ngựa gỗ nhỏ, liền muốn làm cho nó một cái, tìm bác Ngô lấy một cái gỗ không ai cần, sau đó cầm về bắt đầu làm, thật ra cũng đơn giản chỉ là tốn thời gian, cần mài giũa một chút.

"Thích! Mẹ thật tuyệt vời!”

Nguyên Đản gật đầu thật mạnh.

Đường Văn Sinh nhìn mà trong lòng chua xót: "Em đừng chiều thằng bé, chiều anh này.”

Phong Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái: "Chỉ là một con ngựa gỗ!”

Đường Văn Sinh nắm lấy tay cô nhìn thử: "Tay bị thương không?”

"Không sao."

Phong Ánh Nguyệt muốn rút tay về, kết quả bị Đường Văn Sinh nắm tay hôn lên miệng hai cái, mặt cô nóng lên, vội vàng nhìn về phía Nguyên Đản, kết quả thấy nhóc con kia đang "cưỡi" trên ngựa nhỏ, hai má đỏ bừng kêu lên: "Cha! Cha!”

Căn bản không nhìn cha mẹ đang làm cái gì.

Phong Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại, trên mặt lại bị Đường Văn Sinh hôn khẽ: "Em nghỉ ngơi, anh đi bê bát đũa.”

Nói xong, liền đứng dậy đi ra hành lang.

Phong Ánh Nguyệt che mặt, nhìn bóng dáng bận rộn của anh, trong lòng ngọt ngào.

Nguyên Đản có ngựa gỗ nhỏ, vậy có thể khiến bọn nhỏ lầu năm ghen tị đỏ mắt, nhưng Nguyên Đản đồng ý chia sẻ, cho nên Đường Văn Sinh đưa con ngựa gỗ nhỏ lên đập, mấy đứa nhỏ liền đi trên bờ đê "cưỡi" ngựa, mắt thấy càng ngày càng nhiều đứa nhỏ đến gần, cách chơi này cũng bắt đầu nhiều hơn.

Chờ sau khi bọn Tô Tô đi rồi, Đường Văn Sinh một tay xách ngựa gỗ, một tay dắt Nguyên Đản về, Phong Ánh Nguyệt phát hiện đầu nó đầy mồ hôi.

"Sao lại chơi như vậy?"

Hai mắt Nguyên Đản sáng nói nói: "Con là chú lái xe ngựa! Con đẩy họ về phía trước!”

Phong Ánh Nguyệt che trán: "Văn Sinh, chờ thằng bé nghỉ ngơi xong thì đưa con đi tắm rửa.”

Đường Văn Sinh đáp một tiếng, đi lấy nước đun nước tắm.. Kiếm Hiệp Hay

Nguyên Đản sợ cô tức giận, cọ đến trước mặt cô, mềm giọng hô: "Mẹ..."

"Ngoan." Phong Ánh Nguyệt sờ sờ nhóc con ngốc này, lại lấy khăn thấm mồ hôi trên lưng thằng bé ra, quả nhiên ướt một chút, sợ nó bị cảm lạnh, lại tìm một cái khăn thấm mồ hôi nhét vào: "Chơi vui là được rồi.”

Nguyên Đản nghe vậy lộ ra một nụ cười lớn, ôm cánh tay Phong Ánh Nguyệt, dựa đầu vào, cũng không nói lời nào.

Phong Ánh Nguyệt dứt khoát ôm nó lên, nhẹ giọng kể lại câu chuyện tối hôm qua còn chưa kể hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.