Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 232



Tống Chi vui vẻ 3

Tới khi Đường Văn Sinh trở về, Hồng Kiến Quân đang rửa rau trong bồn nước: “Anh Đường, buổi tối ăn cơm ở nhà tôi, để đồ xuống rồi qua đây!”

Đường Văn Sinh ngơ ngác, nhìn về phía cửa nhà Hồng Kiến Quân, Phong Ánh Nguyệt vừa vặn nhìn qua, khuôn mặt cong cong vẫy tay với anh.

“Được.”

Đường Văn Sinh cười trả lời Hồng Kiến Quân, rồi đi nhanh về phía Phong Ánh Nguyệt: “Các chị đi hết rồi à em?”

“Đi rồi, mau về thay quần áo đi.” Phong Ánh Nguyệt thấy trên quần áo anh dính một chút dầu máy nên nói thế.

Thấy thời gian còn sớm, Đường Văn Sinh bèn đi tầng một tắm nước lạnh, sang đó vừa vặn ăn cơm.

Đậu phụ chiên, cá nấu, thịt xào ớt xanh, rau xào và cơm gạo trộn.

Có thể nói là rất phong phú.

Hồng Kiến Quân còn mang ra một chai rượu trắng, mấy người uống vừa đủ.

Rượu này không say, nhưng Phong Ánh Nguyệt vẫn uống ít, cho dù vậy nhưng cũng đỏ mặt, cô kiên trì giúp thu dọn bát đũa, Đường Văn Sinh cười để cô dựa vào mình, nhanh chóng rửa bát chén rồi về nhà, sau đó kéo cô ra ngoài tản bộ, đi dạo quanh bờ sông huyện.

Cảm nhận được gió đầu hạ, Phong Ánh Nguyệt cảm thấy mặt không còn nóng nữa.

“Hôm nay hẳn là sinh nhật Tống Chi.” Phong Ánh Nguyệt nói.

“Tám, chín phần là thế.” Đường Văn Sinh gật đầu.

“Tâm trạng cô ấy tốt, em thấy cũng vui theo.” Phong Ánh Nguyệt kéo ống tay áo Đường Văn Sinh, kết quả bị đối phương nắm tay.

Sau khi hai người đi dạo một lát thì trở về nhà ngang.

Kết quả đi tới tầng năm, chỉ thấy Tống Chi lạnh lùng đứng ở hành lang, thím Điền đang rửa bát nhẹ giọng nói: “Cha mẹ chồng cô ấy tới, đang nói chuyện ở trong.”

Phong Ánh Nguyệt tiến lên kéo bàn tay hơi lạnh của Tống Chi: “Đến nhà tôi ngồi một lát nhé.”

Đường Văn Sinh không về nhà ngay mà nói chuyện với Triệu Thiên trong hành lang, anh để hai người có không gian nói chuyện riêng.

Tống Chi ngồi xuống, nhận cốc nước bạc hà Phong Ánh Nguyệt đưa tới, hai mắt ửng đỏ nói: “Nói là tới thăm em, nhưng câu nào cũng nói tới việc sinh con.” Phong Ánh Nguyệt nghe xong vô cùng khó chịu: “Đồng chí Hồng nói thế nào?”

Việc này cũng phải xem thái độ của người đàn ông, nếu cả nhà đều ép Tống Chi sinh con, ai mà chịu được?

Tống Chi hít một hơi thật sâu, lại vội uống thêm hai ngụm nước bạc hà, sau khi nén cảm xúc xuống mới nói với Phong Ánh Nguyệt: “Kiến Quân vẫn che chở cho em, bọn họ mang đồ tới, chưa nói được mấy câu đã bắt đầu nói đến chuyện đứa trẻ, em nghe không thoải mái, Kiến Quân cũng lo lắng cho em, tìm cớ bảo em ra hành lang.”

“Kết quả em đi thì tốt quá, bọn họ càng nói rõ hơn, Kiến Quân phản bác vài câu, mẹ chồng em như sợ em không nghe rõ, còn đặc biệt lớn tiếng nói cái gì mà sao lại không sinh, cuộc sống cứ trôi qua, trôi qua như thế, ai mà chưa từng có con...”

Nói xong, cô ấy không nhịn được khóc thành tiếng.

Tống Chi nghĩ tới đứa con đáng thương của mình, càng nghĩ nước mắt lại càng rơi, cô ấy cũng hoàn toàn không khống chế được.

“Được rồi, được rồi.” Phong Ánh Nguyệt nghe kể cũng thấy khó chịu, lấy giấy bản nhà máy giấy ra lau nước mắt cho cô ấy.

“Cũng, cũng chỉ có em với Kiến Quân không buông xuống được...”

Tống Chi khóc thút thít.

Cô ấy vốn gầy gò, càng nhìn càng thấy đáng thương.

Chị dâu Triệu tới tìm Phong Ánh Nguyệt nói chuyện còn chưa vào nhà, chợt nghe thấy tiếng khóc của Tống Chi, cô ấy nhướng mày bước nhanh về phía trước, Phong Ánh Nguyệt tỏ ý bảo cô ấy ngồi.

“Em gái à, không được khóc, có khóc thì cũng phải khóc trước mặt người đàn ông của em! Để anh ta đau lòng, bây giờ em khóc, anh ta không nghe thấy, không lời lãi gì đâu.”

Chị dâu Triệu biết một ít chuyện của Tống Chi nhưng không biết chuyện của đứa trẻ, chỉ biết quan hệ với cha mẹ chồng không tốt, vừa rồi lại nghe chị dâu Trương nói có người đến nhà Tống Chi, vừa nghe đến thì chị dâu Triệu cũng biết là ai.

Tống Chi nghe vậy ngơ ngác.

Phong Ánh Nguyệt nhận được ánh mắt của chị dâu Triệu, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy! Không được khóc nữa.”

Lại nhét vào tay cô hai tờ giấy bản.

Tống Chi thút thít hai cái, cũng gật đầu nói phải: “Em khóc ở đây, người ta vẫn muốn ôm cháu trai cháu gái, dựa vào cái gì chứ.”

Thấy cô ấy không khóc nữa, Phong Ánh Nguyệt còn múc nước vào chậu rửa mặt, để Tống Chi rửa mặt.

Cách an ủi của chị dâu Triệu, chính là kể chuyện hồi mình khó khăn nhất cho Tống Chi nghe, sau đó lại nói tới chuyện cuộc sống sau này ngày càng tốt hơn cho cô ấy nghe.

Tống Chi nghe rất nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.