Phong Ánh Nguyệt kêu một tiếng, cô đã bớt lại lắm rồi, nhất là đề bài lớn cuối cùng, cô không làm luôn.
Nhưng đúng là đề năm nay hơi khó thật.
Nhưng cô vẫn thấy rất vui với kết quả này, vừa vào buồng trong thì đã thấy có một đống đồ được đặt trên bàn nhỏ.
Cô bước tới, ngoài giấy khen viết tay và bằng tốt nghiệp cấp hai ra thì còn có một phong tiền mừng mà trường học cho, hai cái khăn lông không tồi, một cái chậu sứ hình mẫu đơn, ba cái ly tráng men, trên đó có in hình một đứa trẻ đeo khăn quàng đỏ, tay nắm thành nắm đ.ấ.m đặt bên cạnh huyệt thái dương, kế đó còn có một dòng chữ: “Đi học để vực dậy Tổ quốc!”
Trong nhà đủ ly tráng men để dùng rồi, cô nghĩ là nên cất ba cái ly này đi, kết quả lúc tới gần xem ba cái ly tráng men thì phát hiện bên trong còn có gì đó.
Trong một cái có chứa nước hoa ngọc lan được phái nữ chuộng nhất hiện nay, cái chai không lớn lắm, trên thân chai in hình hoa ngọc lan.
Còn cái khác thì chứa kẹp tóc hình con bướm, con bướm ấy có màu vàng, trông sống động y như thật, bên dưới là kẹp tóc, rất dễ dùng, gom phần tóc đang xõa lại một chỗ rồi dùng kẹp tóc này để kẹp cố định lại là được, nhìn từ phía sau, đúng là giống như có bướm đậu trên mái tóc vậy.
Trong cái ly tráng men cuối cùng có một cái hộp tròn, lớn tầm hai ngón cái, trên hộp không in hình gì hết, chỉ có mỗi màu đỏ.
Phong Ánh Nguyệt tò mò lấy hộp tròn ra khỏi ly, nhẹ nhàng vặn mở, sau khi thấy rõ thứ bên trong thì cuối cùng cũng biết đây là gì.
Đây là son môi, màu cũng khá xinh, Phong Ánh Nguyệt cười, vặn nắp đậy lại.
Ba thứ này cũng không phải phần thưởng mà trường học cho, vừa nhìn là biết do đồng chí Văn Sinh chuẩn bị rồi.
Phong Ánh Nguyệt mở phong bao tiền mừng mà trường học cho, không ngờ tới có mười hai đồng.
Chờ khi cô vén màn cửa đi ra ngoài thì Đường Văn Sinh nhìn sang, thấy đôi môi của cô ửng hồng hơn rất nhiều, tóc cũng bới ra sau đầu, có vài sợi tóc con rủ xuống hai bên sườn mặt, trông vừa dịu dàng vừa đoan trang.
"Em thích lắm."
Phong Ánh Nguyệt đi tới trước mặt anh, trên người mang theo hương hoa lan thoang thoảng, lại thấy cô nghiêng đầu để lộ kẹp tóc hình bướm trên gáy, Đường Văn Sinh vươn tay chạm vào: "Anh cũng rất thích."
Phong Ánh Nguyệt cười nhìn anh: "Thích cái gì?"
Đường Văn Sinh nghe vậy thì hơi nhướng mày, cẩn thận ghì chặt sau gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
"Xấu hổ xấu hổ."
Nghe thấy giọng của Nguyên Đản, Phong Ánh Nguyệt vội vàng đẩy Đường Văn Sinh ra, cúi đầu thì bắt gặp Nguyên Đản đang quay lưng về phía họ, đứng ở cửa che đôi mắt của mình. Đường Văn Sinh hít một hơi thật sâu vào, bước tới xoa mạnh đầu Nguyên Đản: "Rửa tay, ăn cơm."
Nguyên Đản quay đầu lại nắm tay Phong Ánh Nguyệt đi tới chỗ bồn nước bên kia, mặt Phong Ánh Nguyệt hơi đỏ lên, trên đường còn được hai thím khen kẹp tóc hình bướm.
Bữa tối cũng toàn là món Phong Ánh Nguyệt thích ăn, hai cha con liên tục gắp thức ăn cho cô, Phong Ánh Nguyệt ăn hơi no quá.. Đọc tr𝓊yện ch𝓊ẩn không q𝓊ảng cáo — 𝑇𝐑ÙM𝑇𝐑𝗨YỆ𝑁.Vn —
Sau khi ăn xong cô cũng không phải làm gì, Đường Văn Sinh pha trà cho cô, Phong Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh uống trà, còn có Nguyên Đản ngồi kế bên quạt gió.
"Được rồi, con đi chơi đi, chừng nào tắm sẽ gọi con về."
Nguyên Đản lắc đầu: "Mẹ mệt mỏi, con ở lại với mẹ."
Vì thế, lúc đám Yến Tử tới tìm nó, nó cũng nói là sẽ không đi, thế là đám Yến Tử ở trong nhà chơi với nó luôn, qua chưa bao lâu thì Nguyên Đản cau mày, sau đó thở dài, nói như người lớn vậy.
"Thôi, tớ và các cậu ra ngoài chơi đi, đừng làm phiền mẹ tớ."
Phong Ánh Nguyệt nhịn cười: "Được, đi chơi đi."
Bọn chúng đi chưa bao lâu thì Đường Văn Sinh chà nồi rửa chén quay về, anh còn xách về một xô nước để nấu nước tắm.
Thấy Phong Ánh Nguyệt dựa vào cửa nhìn mình, bỗng nhiên Đường Văn Sinh nói: "Buổi tối đưa nó đến nhà Kiến Quân bọn họ để ngủ đi."
Mặt Phong Ánh Nguyệt đỏ lên nhưng cũng không phản đối.
Vì thế, sau khi Nguyên Đản tắm rửa sạch sẽ đã bị Hồng Kiến Quân dẫn về, lúc đó, Tống Chi đang trải giường chiếu, nghe thấy Nguyên Đản sẽ ngủ lại đêm nay, cô ấy còn thay vỏ chăn sạch.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau Đường Văn Sinh được nghỉ nên dứt khoát đưa Nguyên Đản về quê, lúc Phong Ánh Nguyệt tỉnh lại thấy tờ giấy trên bàn thì mới biết tại sao lại vậy.
Lúc cô đi rửa mặt thì Tống Chi có tới oán giận vài câu, bất mãn chuyện Nguyên Đản bị đưa về quê, Phong Ánh Nguyệt nhịn cười gật đầu.
Lúc Đường Văn Sinh trở về, ngoài mang theo đồ ăn và củi lửa, không ngờ còn mang theo một cái ghế dựa bằng trúc.
Phong Ánh Nguyệt ngồi xuống cảm nhận thử, đúng là rất thoải mái.
Vì thế nó trở thành đồ vật thường dùng của cô.
Hôm nay cô không ra ngoài, chỉ ở yên trong nhà quấn quýt với Đường Văn Sinh.
Ngày hôm sau, Đường Văn Sinh cũng ở nhà.
Sang ngày thứ ba thì Phong Ánh Nguyệt đá người về nhà máy sản xuất giấy.