“Đó cũng là bản lĩnh của người ta.” Chị dâu Vương chọn ra một số măng trông đẹp mắt ra đặt vào giỏ, định lát nữa mang qua cho Phong Ánh Nguyệt: “Nếu như có đầu óc như Ánh Nguyệt thì em cũng đi học thử!”
“Nhưng đáng tiếc, cả đời này em cũng không làm được.” Anh cả Vương lắc đầu, bị chị dâu Vương đánh một cái.
Vừa mang măng lên đó thì thấy nhà Phong Ánh Nguyệt có người, còn là một thanh niên trông rất quen mắt, suy nghĩ kỹ lại, là người yêu của em chồng Phong Ánh Nguyệt sao!
Chương Nam Tuyền đến báo tang cho họ, người được báo tang là bà tổ.
“Lúc em đi thì mấy thím trong đội đang vội vàng qua đó mặc áo liệm cho bà ấy.”
Biết quan hệ của Đường Văn Sinh và bà tổ thân thiết hơn người bình thường nên Chương Nam Tuyền nhờ anh hai Đường hỗ trợ sắp xếp vị trí, cậu ấy lên huyện mượn chiếc xe bò.
Phong Ánh Nguyệt im lặng một lúc mới khàn khàn lên tiếng: “Tại sao mất vậy?”
“Nói là ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó nói rất mệt muốn ngủ một giấc, trên đường đi, thím đi vào lấy chút đồ thì phát hiện không đúng lắm, đưa tay lên thử thì không còn hơi thở nữa.”
Chương Nam Tuyền thở dài: “Xem như đi trong giấc mơ vậy.”
Chị dâu Vương nghe thấy thế thì thở dài: “Cũng xem như bà lão ra đi thanh thản rồi.”
Cuối cùng, cô ta cũng không tặng số măng ấy, không biết mấy ngày nữa cô mới về, sợ hỏng mất.
Phong Ánh Nguyệt đi đón Nguyên Đản, Chương Nam Tuyền đến nhà máy sản xuất giấy tìm Đường Văn Sinh, sau đó tập hợp ở Cung tiêu xã.
Đường Văn Sinh không bày tỏ cảm xúc gì, một nhà ba người lên xe bò, Chương Nam Tuyền ngồi phía trước đánh xe.
Phong Ánh Nguyệt choàng lên cổ Nguyên Đản một chiếc khăn choàng, đôi tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Đường Văn Sinh: “Văn Sinh…”
“Không sao.” Đường Văn Sinh lật tay nắm tay cô, giọng nói trở nên thấp hẳn đi: “Bà ấy ra đi thanh thản… là được.”
Chỉ tiếc là không được gặp mặt bà ấy lần cuối.
Đường Văn Sinh nhắm mắt lại, trong đầu toàn những hình ảnh bà tổ chăm sóc anh năm đó và bóng dáng bà ấy đứng lẻ loi một mình trước cửa sân nhà vào mùa đông năm ngoái.
Phong Ánh Nguyệt bảo Nguyên Đản ngồi vào lòng Đường Văn Sinh, tay ba người nắm chặt nhau.
*
Lúc đến nhà bà tổ, trong sân đã bày sẵn mấy bộ bàn ghế, người đến giúp đỡ bài trí linh đường và sân không ít, số người đỏ mắt cũng không ít, đây đều là những người đã nhận ân tình của bà tổ.
Bọn anh hai Đường đã ở đây từ sớm, thấy bọn họ trở về, cha Đường vội vẫy tay. Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đưa Nguyên Đản lên trước.
“Đi dập đầu đi.”
Hai người gật đầu, đưa Nguyên Đản đi tới linh đường nhà trên dập đầu.
Mặc dù không tiếp xúc với bà tổ quá nhiều, nhưng Phong Ánh Nguyệt cũng rất thích bà cụ hiền lành này.
Đường Văn Sinh từng được nuôi dưỡng dưới tay bà tổ, cho hai người cùng khoác áo tang, bắt đầu giúp đỡ.
Nguyên Đản được mẹ Đường đưa đi, cũng không cần bọn họ quan tâm quá nhiều.
Các con gái và con rể của bà tổ đều đã trở về hết, những đứa trẻ từng được nuôi dưỡng ở chỗ bà ấy giống như Đường Văn Sinh, sống tiếp được, cũng đều quay về.
Bàn ghế trong sân nhất thời không đủ dùng, thế nên bọn Đường Văn Sinh bèn mượn bàn ghế ở trong đội.
Cũng may sân đủ lớn.
Đêm này có chút mưa nhỏ, hơn một giờ sáng Phong Ánh Nguyệt mới về đến nhà nghỉ ngơi, mà Đường Văn Sinh cả đêm không về.
Ngày hôm sau khi Phong Ánh Nguyệt qua đó, Đường Văn Sinh vẫn đang bận rộn, quầng mắt anh có chút xanh đen, vừa nhìn là biết tối hôm qua đã không nghỉ ngơi.
Thấy Phong Ánh Nguyệt, anh bước nhanh tới.
Phong Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt anh, Đường Văn Sinh chột dạ nhìn sang chỗ khác, dù sao tối hôm qua lúc Phong Ánh Nguyệt đi, anh đã đồng ý sẽ nghỉ ngơi.
“Anh cũng đã biết mình quá đáng, chỉ là em không khuyên anh." Phong Ánh Nguyệt nhìn về phía linh đường: “Làm chút chuyện gì đó cho bà tổ, anh cũng an tâm hơn.”
Hốc mắt Đường Văn Sinh nóng lên, thật lâu sau mới lên tiếng: “Ừ.”
Hai ngày sau, Đường Văn Sinh là một trong những người khiêng quan tài, đưa bà tổ lên núi, sau khi xuống núi, thì hỗ trợ việc trả lại bàn ghế, rồi quét dọn trong ngoài sân thật sạch sẽ.
Con gái lớn của bà tổ ở trước mắt mọi người khóa cửa viện, phía sau còn có hai em gái và người nhà của họ.
“Chúng ta không còn mẹ nữa rồi.”
Lời này khiến mắt Phong Ánh Nguyệt cũng cay cay.
Trên đường về nhà, Đường Văn Sinh và cô đều không nói gì, lúc sắp đến ngã rẽ ở bên ngoài nhà, anh bỗng xoay người nhìn về phía bờ ruộng đối diện.
“Khi còn bé, chỉ cần anh muốn về nhà, bà tổ đều sẽ đưa anh đến đó, đứng ở trên ruộng nhìn anh bước vào cửa nhà, mới yên tâm quay về.”
Phong Ánh Nguyệt nhìn qua, bờ ruộng đó bây giờ chỉ còn cỏ dại: “Văn Sinh, người còn sống phải sống thật tốt, như thế thì người biến thành sao, mới có thể yên tâm.”