Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 256



Thi xong rồi 1

Hôm sau, Phong Ánh Nguyệt bật cười khi nghe Tống Chi kể lại phản ứng lúc đó của Hồng Kiến Quân.

Tống Chi lau nước mắt, sau khi bình tĩnh lại, cô ấy khẽ nói: "Thật ra em biết anh ấy cũng là vì lo cho em."

Phong Ánh Nguyệt cầm tay cô ấy: "Rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, đứa trẻ ấy sẽ mãi ở trong lòng cô."

"Vâng." Tống Chi gật đầu cười: "Em sẽ giữ lại quần áo lúc trước chuẩn bị cho nó, còn đứa nhỏ này, em chỉ cần may thêm bộ khác là được."

Phong Ánh Nguyệt thấy mặt mày của cô ấy không còn ủ dột nữa khiến cô cũng yên tâm phần nào.

Hôm nay Hồng Kiến Quân xin nghỉ, sáng sớm liền đi ra ngoài mua thức ăn, lúc trở về anh ấy không thấy Tống Chi đâu, anh ấy cũng không vội kêu cô ấy về nhà mà thay vào đó là lao vào dọn dẹp nhà cửa trước.

Nhưng Tống Chi lại nhớ anh ấy nên cô chỉ ngồi nói chuyện một lát liền trở về.

"Cô ấy bây giờ nhìn rất khả quan, cuộc sống cũng trở nên tốt hơn nhiều."

Phong Ánh Nguyệt nói.

Đường Văn Sinh gật đầu, khi nãy anh ở trong nhà đọc sách.

Sau khi ăn trưa không lâu, chủ nhiệm Lý đưa Trịnh Văn Văn tới, bà ấy tới hỏi Phong Ánh Nguyệt có đăng ký thi đại học không.

"Trùng hợp năm nay em vừa được tốt nghiệp lớp mười hai nên em sẽ tham gia."

Phong Ánh Nguyệt cười nói.

Chủ nhiệm Lý gật đầu, vô cùng vui mừng: "Ừ, đây là một cơ hội tốt."

Nói xong, liền nhìn sang Trịnh Văn Văn đang làm bài tập về nhà.

"Ý của chị là bắt đầu từ ngày mai, Văn Văn sẽ không tới đây nữa, tránh làm phiền hai người ôn tập."

Bà ấy cũng biết chuyện Đường Văn Sinh muốn đi thi, dù gì ở nhà máy sản xuất giấy, bà ấy đã nghe sếp của Đường Văn Sinh than thở không ít lần.

Phong Ánh Nguyệt cũng không có ý kiến, kỳ thi đại học lần này không chỉ có học sinh của các trường đăng ký mà còn có nhiều thanh niên tri thức khác và những người tự học ở nhà giống bọn cô. Vì vậy vẫn nên ôn luyện nghiêm túc một chút, chuyện thi đại học mới là chuyện quan trọng nhất.

Chủ nhiệm Lý trả tiền dạy kèm cho mấy ngày nay rồi đi về, ông Trịnh là người đến đón Trịnh Văn Văn về.

Trịnh Văn Văn vừa rời đi không lâu, sếp của Đường Văn Sinh là chủ nhiệm Trương lập tức đến đây.. Truyện Việt Nam

Ông ta còn mang kẹo và trái lê núi mà thằng bé thích ăn tới, Phong Ánh Nguyệt mỉm cười, rót trà cho ông ta, sau đó ngồi xuống cạnh Đường Văn Sinh và Nguyên Đản.

Chủ nhiệm Trương tươi cười nhìn Đường Văn Sinh: "Văn Sinh à, cậu xem cuộc sống bây giờ tốt biết bao, đồng chí Phong vừa thông minh lại biết chăm lo việc nhà, thằng bé thì còn hai năm nữa là lên lớp một rồi."

"Chủ nhiệm…" Đường Văn Sinh xen vào, bất đắc dĩ nói: "Người nhà tôi vô cùng ủng hộ chuyện tôi đi thi, còn về vị trí nhân viên kỹ thuật, nếu tôi nhớ không nhầm thì không phải cháu của chủ nhiệm đã theo sư phụ Lâm học được mấy năm rồi sao?"

Nhắc tới cháu trai của mình, chân mày của chủ nhiệm Trương liền thả lỏng, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn không bằng một người nhân viên kỹ thuật như Đường Văn Sinh: "Nó chỉ mới theo học được có mấy năm, không có kinh nghiệm thì cũng chẳng làm nên trò trống gì."

"Tôi thì nghĩ cậu ấy rất biết chịu thương chịu khó và cũng ham học hỏi." Đường Văn Sinh cười: "Vẫn còn mấy tháng nữa mới tới kỳ thi, tôi và sư phụ Lâm sẽ chỉ dạy cậu ấy, chờ tới lúc tôi đi rồi thì cậu ấy cũng có thể đảm nhận vị trí này, như vậy là tốt nhất."

Chủ nhiệm Trương vừa cảm động vừa xấu hổ.

Đây chính là người cháu mà ông ta đã dành hết công sức để đưa vào nhà máy sản xuất giấy, hơn nữa cháu của ông ta đã tốt nghiệp trung học cơ sở, cũng coi như là người có học, khi nghe Đường Văn Sinh nói vậy thì cũng không phải không được.

Chủ nhiệm Trương không ở lại ăn cơm, ông ta vui vẻ rời đi.

Đường Văn Sinh thở dài nhẹ nhõm.

Phong Ánh Nguyệt thấy vậy liền bật cười, bỗng Triệu Thiên mặt mày tái mét tiến vào: "Văn Sinh, nhìn chủ nhiệm Trương hớn hở như vậy, chẳng lẽ là cậu không thi đại học nữa sao?"

"Không phải." Đường Văn Sinh thành thật nói: "Tôi sẽ hướng dẫn cháu của ông ấy một khoảng thời gian."

Triệu Thiên tặc lưỡi: "Chẳng trách ông ấy lại vui đến thế, nhưng mà cháu của ông ấy không thể nào so với cậu được, nhưng dù sao cũng là người làm trong phòng kỹ thuật, thôi vậy cũng được."

Người này vừa được Đường Văn Sinh chỉ dạy, vừa được bàn giao lại công việc, tuy bắt đầu từ những cái cơ bản nhưng cậu ấy cũng giống như lời Triệu Thiên nói, ít nhất vẫn là người của phòng kỹ thuật, với nền tảng đã được tích lũy thì sớm muộn cũng sẽ được đảm nhận vị trí của Đường Văn Sinh.

Chỉ còn một tháng nữa là kỳ thi được diễn ra, Đường Văn Tuệ bị mẹ Đường gọi đến nhà ngang để phụ Phong Ánh Nguyệt đưa đón Nguyên Đản.

Đầu tháng, Đường Văn Sinh đã bàn giao lại toàn bộ công việc, cháu trai của chủ nhiệm Trương và cha của cậu ấy đi tới nhà ngang đưa cho Đường Văn Sinh một nghìn sáu trăm hai mươi đồng tương đương với tiền lương ba năm của Đường Văn Sinh.

Ngoài ra còn có không ít phiếu vải và phiếu thực phẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.