Buổi sáng có bốn tiết, tới lúc tan học thì đã hơn mười một giờ bốn mươi rồi, cô xách túi vội vàng xuống lầu, không ngờ Đường Văn Sinh đã vào trường của cô, chờ sẵn dưới lầu.
"Văn Sinh!"
Trong đám người, Phong Ánh Nguyệt chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy Đường Văn Sinh như trước, túi của anh cũng nặng trĩu, Đường Văn Sinh nhận lấy túi trong tay cô, thoải mái đi về phía trước: "Anh xem thời khóa biểu của mình rồi, gần như ngày nào cũng kín lịch."
"Anh là sinh viên ngành y, vậy thì chắc chắn việc học phải nặng hơn rồi, thế mới học để làm một bác sĩ giỏi được chứ."
Phong Ánh Nguyệt cười nói.
"Vậy anh phải học nghiêm túc thôi."
Đường Văn Sinh đáp lời.
Tới hai giờ chiều mới học tiếp, vậy nên cũng không cần hấp tấp về nhà nấu cơm làm gì, tiện thể nấu luôn đồ ăn cho bữa tối, vậy thì tối về hâm nóng là có thể ăn được rồi.
Nhưng đây là cách hay vào những lúc trời lạnh, chứ trời mà nóng thì nấu mới vẫn tốt hơn.
"Lớp bọn em có hai mươi bạn học, lớp các anh thì sao?"
Trong lúc nấu cơm, Phong Ánh Nguyệt cười hỏi.
"Chín."
Đường Văn Sinh đang rửa rau.
"Chín? Vậy thì ít quá, nhưng dù sao ngành này của các anh vốn có điểm trúng tuyển cao mà." Phong Ánh Nguyệt kinh ngạc một chút.
"Tính cả anh thì có tám bạn học năm, một bạn học nữ, lúc chọn chỗ, bảy người kia ngồi vây quanh bạn học nữ kia, chỉ mình anh ngồi đằng trước, lúc tự giới thiệu thì anh cũng xếp thứ nhất."
Đường Văn Sinh nói với vẻ bó tay.
Phong Ánh Nguyệt cười không ngớt, cũng kể về những chuyện thú vị đã xảy ra lúc tự giới thiệu trong lớp của mình.
Ăn cơm và dọn dẹp xong xuôi, Phong Ánh Nguyệt xem đồng hồ: "Một giờ mười phút, vẫn còn rất nhiều thời gian."
Vì buổi chiều còn phải đi học tiếp nên không nhóm bếp lò, bây giờ có hơi lạnh, vậy là Đường Văn Sinh đặt tay cô vào lòng mình rồi bọc lại. Hai người ngồi đó lẳng lặng ôn tập những nội dung học được vào buổi sáng, tới một giờ bốn mươi thì khóa cổng sân lại rồi quay về trường học.
Lúc Phong Ánh Nguyệt đến phòng học thì nghe thấy bọn họ đang thảo luận về chuyện lớp trưởng, La Thanh Hồng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, thấy cô tới thì ra sức vẫy tay với cô: "Đồng chí Phong, lại đây ngồi này!"
"Tới ngay." Phong Ánh Nguyệt rất thích La Thanh Hồng, bước nhanh tới cạnh cô ấy rồi ngồi xuống, tiện thể bỏ túi vào trong hộc bàn, sau khi biết thời khóa biểu thì chỉ cần mang sách theo chương trình học là được, không phải xách nặng như buổi sáng nữa.
"Buổi sáng chị thấy em đi cùng một người, là đối tượng của em sao?"
"Chồng em đấy ạ, bọn em đã kết hôn được vài năm rồi."
La Thanh Hồng giơ ngón cái lên: "Xứng đôi! Cậu ấy cũng là sinh viên sao?"
"Dạ, ở Đại học Y khoa đối diện ạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
"Tốt quá." La Thanh Hồng lộ ra một chút hâm mộ: "Năm nay chồng chị không thi đỗ nên chỉ có một mình chị về thành phố thôi."
Không nói kỹ hơn nữa, sau khi Phong Ánh Nguyệt cổ vũ hai câu thì cũng không truy hỏi.
Cuộc sống đại học cứ bắt đầu như thế, vào cuối tuần đầu tiên, bọn họ nhận được mấy lá thư, có cái được gửi từ quê quán, cũng có thư của Tống Chi.
Thư ở quê quán là do Đường Văn Tuệ viết, nói mọi chuyện trong nhà đều ổn, bảo bọn họ không cần lo lắng.
Còn thư của Tống Chi thì lại khiến Phong Ánh Nguyệt phải cau mày.
"Sao thế?"
Đường Văn Sinh vừa cất thư được gửi từ quê tới, bước ra thì thấy cô như vậy.
"A Chi nói cô ấy suýt sinh non."
Phong Ánh Nguyệt mím môi: "Nói là cha mẹ chồng cô ấy tới nhà ngang, mượn lý do chăm sóc đứa bé trong bụng cô ấy nên nhất quyết muốn bọn họ dọn về nhà ở, A Chi không muốn, cuối cùng mẹ chồng cô ấy kéo cô ấy, cô ấy giãy giụa mấy cái rồi mất thăng bằng, đầu tiên là ngã đụng vào góc bàn, sau đó thì ngã xuống đất."
"Đồng chí Hồng không có ở nhà?"
"Không có, có lẽ là tranh thủ lúc anh ấy vắng nhà để tìm tới." Phong Ánh Nguyệt thật sự thấy giận: "Nếu không phải thím Điền nghe thấy động tĩnh rồi vọt vào thì có khi đứa bé này mất thật rồi!"
"Cha mẹ chồng cô ấy không đỡ sao?"
"Hết hồn, lại sợ nữa, nghe thấy A Chi bảo bọn họ đưa mình đi bệnh viện thì đứng sững sờ tại chỗ không nói câu nào! Anh nói xem chuyện này ồn ào tới khi nào..."
Phong Ánh Nguyệt gấp thư lại: "Trong thư nói sau khi đồng chí Hồng chạy tới bệnh viện đã cãi nhau một trận với cha mẹ mình, nếu bọn họ lại tới nhà ngang ép A Chi, anh ấy sẽ bán công việc này đi, dẫn A Chi tới chỗ khác để sống."