Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 285



Cháu dâu của tôi trước kia từng là một đầu bếp ở quê 1

Đường Văn Sinh gật đầu: "Thật sự là quá trớn rồi, vốn dĩ sức khỏe của đồng chí Tống không được tốt lắm."

Cho dù đó có là tinh thần hay sức khỏe.

"Đúng vậy."

Phong Ánh Nguyệt gật đầu, cầm lấy bức thư rồi đi đến thư phòng nhỏ: "Em phải viết vội một lá thư cho cô ấy mới được, còn phải mua thêm một chút thức ăn ngon cho cô ấy và mẹ của cô ấy đem về nữa."

"Vậy để anh đi mua." Đường Văn Sinh đứng lên.

Phong Ánh Nguyệt đã viết ra một danh sách, rồi nhờ Đường Văn Sinh đi mua.

Cô còn chia ra và viết lại thư hồi âm cho nhà cũ và Tống Chi, bạn bè của Tống Chi có thể nói là rất ít, ít đến nỗi mà người bạn tốt nhất của cô ấy cũng chỉ có Phong Ánh Nguyệt.

Qua bức thư, Phong Ánh Nguyệt có thể cảm nhận được nỗi đau và sự bất lực của đối phương, cô suýt chút nữa đã mất thêm một đứa con.

Đầu tiên là bởi vì phía bên thông gia của em gái của chồng cô, lần này nếu là vì nhà chồng mà lại mất đi thêm một đứa con nữa, thì cô và Hồng Kiến Quân e rằng có lẽ sẽ không thể đi tiếp được nữa.

Lá thư của Phong Ánh Nguyệt và tất cả đống đồ mà Đường Văn Sinh vừa mua xong đều được gửi về.

Vài ngày sau, bác Ngô gọi điện cho mẹ Đường để đến đón Nguyên Đản về nhà ngang: "Thư của nhóm người đồng chí Phong đã được gửi tới kèm với mấy món đồ khác, tất cả đều được đồng chí Hồng Kiến Quân mang đi trước rồi, bà lên lầu tìm nó để lấy đồ đi."

"Vâng."

Biết Tống Chi cũng viết thư, mẹ Đường mỉm cười gật đầu, Nguyên Đản thật sự rất vui vẻ, cực kỳ hoạt bát mà chạy tới trước mặt bà: "Cha và mẹ có gửi thư đến ạ!"

“Đúng vậy, đi từ từ thôi.” Mẹ Đường cười tủm tỉm dặn dò, lúc bà đi lên lầu thì gặp được những người quen đang đi xuống lầu nên bà cũng chào hỏi bọn họ.

Tống Chi đang nấu cơm, thấy bọn họ trở về thì vội vàng chạy lại nói: "Thím à, tối hôm nay ăn cơm ở nhà cháu đi ạ, cháu chuẩn bị cơm nước xong xuôi hết cả rồi."

“Đúng vậy ạ, nha thím.” Hồng Kiến Quân cũng cười híp mắt, còn dẫn Nguyên Đản vào nhà: "Mau đến đây, cha mẹ Nguyên Đản gửi về rất nhiều đồ.”

Mẹ Đường nghe thấy vậy thì cũng không khách sáo nữa, sau khi vào nhà thì lấy thư và một vài thứ khác đem về nhà trước, sau đó thì đếm sáu quả trứng gà rồi mang đến nhà Tống Chi, bà đã cất tất cả vào tủ nhưng kết quả lại bị Tống Chi lấy ra rồi rang hết tất cả lên. Trước khi đi ngủ, Tống Chi đọc lại bức thư mà Phong Ánh Nguyệt viết cho cô ấy thêm một lần, cô ấy đã đọc sách mấy năm rồi nên cũng có thể hiểu được, cũng có thể viết được thư.

“Bột củ sen này tốt như vậy, nhất định là không rẻ.” Hồng Kiến Quân bưng đến cho cô ấy một bát bột củ sen có đường.

Tống Chi cất thư đi, cầm lấy cái bát: "Đúng vậy, cô ấy thích ăn bánh ngọt mà em làm, ngày mai em sẽ làm, làm xong rồi thì anh đi xem thử đội vận tải có ai đi tỉnh thành không, nhờ người đó giúp chúng ta một chút, chúng ta sẽ trả thù lao đầy đủ."

“Quan hệ của anh ở đội vận tải không tồi.” Hồng Kiến Quân lại bưng nước tới để rửa chân cho cô ấy: “Chúng ta không cần dùng đến tiền đâu, chỉ cần mời anh ta hút một bao thuốc là được.”

Tống Chi cúi đầu nhìn người đàn ông đang rửa chân cho mình, ánh mắt có chút nóng lên: "Anh Quân, em có mâu thuẫn như vậy với bọn họ, không phải sẽ khiến anh rất khó làm việc hay sao?"

"Khó làm cái gì chứ, cha anh che chở mẹ anh, vì vậy anh nhất định cũng phải che chở cho em, anh rất thích bắt chước điểm này của ông ấy, hơn nữa: "Hồng Kiến Quân vỗ nhẹ vào bắp chân của cô ấy: "Cũng không phải là lỗi của em, nên đừng suy nghĩ lung tung, mau uống hết bột củ sen đi."

"Dạ."

Phía bên này, mẹ Đường vẫn còn chưa mở thư ra, dù sao bà cũng không biết được mấy chữ, thầm nghĩ ngày mai là thứ sáu, lúc gần tối chờ thằng hai đến đón bọn họ về nhà, bà sẽ đưa cho Văn Tuệ xem trong thư viết cái gì.

Về phần đồ ăn, bà cũng chia cho Nguyên Đản một ít, bản thân cũng không ăn bao nhiêu.

Nguyên Đản đau lòng nhìn bà, vì vậy cậu nhóc đã lấy một ít phần của mình và nhét qua.

Khi họ trở về nhà vào chạng vạng tối hôm sau, cả gia đình ngồi vây quanh nhau cùng lắng nghe Đường Văn Tuệ đọc thư.

"... Giờ học của Văn Sinh nhiều hơn một chút, trừ điều đó ra thì mọi thứ đều ổn, mọi người cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, chớ phải suy nghĩ nhiều."

Ở trong thư, bọn họ mô tả tình hình của bọn họ ở tỉnh thành một phen, rồi lại thăm hỏi mọi người trong gia đình.

"Những thứ này đều do Phong Ánh Nguyệt bọn họ gửi về, thật sự ăn rất ngon." Mẹ Đường mở từng món một ra và chia cho bọn họ ăn.

Phân lượng rất nhiều, nên bà đã giữ một phần nhỏ ở nhà ngang, phần còn lại thì lấy ra cho mọi người ăn.

“Mẹ, con dựa theo nguyện vọng của chị dâu ba bọn họ mà thu dọn chia ra làm hai phần, cái này gửi đến nhà bác cả và nhà chú ba.”

Đường Văn Tuệ xách đồ đã được cô ấy đóng gói đàng hoàng lên rồi nói với mẹ Đường một tiếng.

"Đi thôi ạ."

Mẹ Đường gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.