Cháu dâu của tôi trước kia từng là một đầu bếp ở quê 2
Chờ đến khi Đường Văn Tuệ trở về, phía sau cô ấy còn có thêm thím ba Đường đi theo, bà ấy còn tặng cho hai bó rau, đây không phải là đồ ăn của nhà họ Đường.
"Sao lại trả lại đồ mà chúng tôi đưa vậy."
"Chỗ này thì có là gì, mọi người là chú ba với thím ba của tụi nó, nên tiện thể cho mọi người chút đồ vật để ăn thì có làm sao?"
Cha Đường cười một tiếng.
Thím ba Đường đang ngồi cạnh mẹ Đường, còn anh hai Đường bọn họ thì đi nấu bữa tối.
"Nhìn sắc mặt của em này, có chuyện gì sao?"
Mẹ Đường hỏi.
Thím ba Đường tặc lưỡi một cái, sau khi thấy Nguyên Đản chạy vào phòng bếp, thì lập tức nói khẽ nói với hai người: “Hôm nay em về nhà mẹ đẻ, mới về không lâu, em nghe chị dâu ở nhà mẹ đẻ nói, đã gần một năm hơn chưa thấy Kiều Tư Vũ!"
Hai vợ chồng cha Đường mẹ Đường hít một hơi khí lạnh.
"Không thấy?"
Cha Đường nhướng mày.
"Anh còn nhớ rõ lần trước cô ta chạy đến đây, cô ta chính là không muốn gả cho người mà cha mẹ cô ta sắp đặt, anh còn cho rằng chuyện này xong rồi, thế không về nhà thì đi đâu?"
Mẹ Đường cũng sững sờ, bà còn tưởng rằng đối phương nhất định là có cãi nhau hay mâu thuẫn gì đó với gia đình, sau đó thì sẽ quay về.
"Đúng vậy, không thấy! Không viết thư, cũng không về nhà." Thím ba Đường vỗ đùi: "Càng làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ hơn nữa là nhà họ Kiều bên kia dường như không hề lo lắng chút nào, bọn họ cũng không yêu cầu đồn cảnh sát tìm người!"
Cha Đường và mẹ Đường liếc nhìn nhau.
"Không lẽ lén kết hôn?"
Thím ba Đường lắc đầu: "Em cảm thấy không giống như vậy, chẳng qua em chỉ sợ cô ta đột nhiên mang Nguyên Đản đi, cho nên em muốn nhắc nhở mọi người bảo Nguyên Đản cẩn thận một chút."
Mẹ Đường lập tức ghi nhớ chuyện này, chờ sau khi thím ba Đường rời đi, mẹ Đường mới kéo cha Đường lại nói: "Chuyện này có nên nói với vợ chồng thằng ba không? Ngộ nhỡ Kiều Tư Vũ tìm đến trường học rồi nói hươu nói vượn thì làm sao?" "Phải nói." Cha Đường biết rõ chuyện gì đang xảy ra giữa Đường Văn Sinh và nhà họ Kiều bên kia, bất kể là Kiều Tư Vũ đi đâu, ông cũng phải nhắc nhở Đường Văn Sinh bọn họ, để còn đề phòng vạn nhất: "Đợi lát nữa tôi dặn dò Nguyên Đản vài câu, còn bà thì nên cảnh giác hơn khi ở một mình ở nhà ngang và khi chăm sóc bọn trẻ."
"Yên tâm đi, khi mấy đứa nhóc chơi trong gò đất, lúc đó có bảo vệ và bác Ngô trông coi cả mà."
Mẹ Đường liên tục gật đầu.
Ngày hôm sau, khi Phong Ánh Nguyệt trở về nhà sau khi học xong lớp học buổi chiều, thím Lâm đã đưa đến cho cô chiếc bánh ngọt mà Tống Chi đã nhờ người khác mang đến.
"Một người đàn ông nói là bản thân làm việc trong đội vận tải của huyện gửi đến, người đó nói là đang bận việc ở khu phía Tây bên kia, cho nên mới tạm thời để đồ ở chỗ chúng ta."
Phong Ánh Nguyệt nói cảm ơn, còn đưa một ít xu cho thím Lâm, sau khi về nhà, cô rửa sạch tay rồi lấy một miếng để vừa rửa rau vừa ăn.
Đường Văn Sinh vẫn còn một tiết học, cho nên anh mới về trễ một chút.
Chờ đến khi Đường Văn Sinh và cậu Lưu tình cờ gặp nhau ở đầu ngõ rồi cùng nhau trở về, trong sân đã tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
"Cậu đúng là có lộc ăn mà."
Cậu Lưu hít một hơi thật sâu rồi lớn tiếng nói.
Từ ngày hai vợ chồng trẻ dọn đến đây ở, ông ấy không cần phải quá bận tâm đến chuyện nấu ăn này, hơn nữa mùi vị cũng đặc biệt ngon.
“Vợ cháu trước kia từng là một đầu bếp ở quê đó ạ.” Đường Văn Sinh cười nói.
"Thật sao? Thật là lợi hại đó nha!"
Cậu Lưu giơ ngón tay cái lên.
Bởi vì sợ buổi trưa ông ấy ăn không ngon, cho nên bình thường khi làm bữa sáng, Đường Văn Sinh hoặc Phong Ánh Nguyệt đều sẽ làm một ít bánh kếp cho cậu Lưu, hoặc là làm cái gì đó khác để cho ông ấy mang đi, đến giữa trưa thì hâm nóng ở trong căng-tin, xem như là thêm một món đồ ăn.
Không những vậy, ngày hôm sau cậu Lưu mang bánh nhân thịt đến nhà máy thủy điện, đến giữa trưa thì nhờ thầy dạy hâm nóng lại trong căng-tin, sau đó trộn chung với đồ ăn trong cặp lồng sắt để ăn chung với nhau.
Người bên ngoài ngửi thấy mùi thơm, nhịn không được mà hỏi ông ấy: "Tại sao cháu dâu của ông lại có kỹ thuật nấu ăn giỏi như vậy?"
“Cháu dâu trước kia từng là một đầu bếp ở quê, loại bánh kếp này chỉ là món bình thường thôi." Cậu Lưu nói: "Đồ ăn ở nhà còn ngon hơn!"
“Từng làm đầu bếp khi ở quê sao?” Một ông lão đang ngồi đưa lưng về phía ông ấy quay đầu lại: “Ông Lưu này, mẹ tôi sắp sửa đến bảy mươi sáu tuổi, nên bà ấy đang lo tổ chức tiệc mừng thọ, cháu dâu của ông có rảnh không?"