Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 298



Mẹ Phong đòi tiền 4

Thế nên vẻ mặt của Đường Văn Tuệ liền trở nên nhiệt tình: "Thím tới đưa học phí đúng không? Ôi chao, chị dâu ba của con có nói rồi, nhất định là thím sẽ đến để đưa tiền!"

Vẻ mặt của mẹ Phong đến để đòi tiền trở nên mờ mịt.

Bà ta đâu có điên đâu mà muốn đưa tiền cho nhà họ Đường.

Thế nên bà ta vội vàng phủ nhận: "Không phải, tôi đến là để..."

"Sao lại không phải cơ chứ? Có người làm mẹ nào mà không lo lắng cho con gái mình đâu, đừng nói chi đến một người có triển vọng như chị dâu ba, là sinh viên đó! Hơn nữa còn là học sinh của trường đại học tốt trong tỉnh chúng ta." Giọng nói của Đường Văn Tuệ to miễn bàn: "Thím à, con biết học phí của anh ba và chị dâu ba là bao nhiêu đấy."

Không đợi mẹ Phong nói chuyện, Đường Văn Tuệ đã kéo tay bà ta rồi nói liên miên không ngừng: "... Nói tóm lại, chi phí trợ cấp cho hai người bọn họ chỉ đủ cho anh ba thôi, học phí của chị dâu ba còn chưa mượn được nữa, đợi thím giúp đỡ mãi.". truyện tiên hiệp hay

"Không phải." Mẹ Phong buông tay cô ấy ra, chau mày nói: "Sao lại còn cần học phí? Chẳng phải bảo rằng không cần học phí, chỉ cần thi lên đại học thì sẽ trợ cấp hay sao?"

"Anh con không giống vậy, anh ấy học y, dĩ nhiên là phải tốn tiền rồi." Đường Văn Tuệ nghiêm túc nói: "Hơn nữa phải học nhiều hơn chị dâu ba một hai năm mới đi làm được."

"Cái quái gì thế?"

Còn phải học thêm những một hai năm, thế thì chẳng phải đến ba mươi tuổi vẫn phải nuôi nó hay sao?

Mẹ Đường quay đầu đi: "Đừng nói rằng tôi đã tới đây."

Đường Văn Tuệ ở phía sau giả vờ kêu vài tiếng: "Sao thím lại đi thế? Nếu thím đã bận như vậy thì chờ chị dâu ba của con về rồi con bảo chị ấy sang nhà thím lấy tiền nhé?"

Mẹ Phong không nói gì mà bỏ đi vội vàng hơn.

Đường Văn Tuệ thấy vậy bèn nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhanh chóng đi viết thư cho Phong Ánh Nguyệt, buổi chiều phải đến cục bưu chính.

Khi Phong Ánh Nguyệt nhận được thư đã là vài ngày sau.

Phong Ánh Nguyệt đọc thư xong thì nhíu mày: "Da mặt dày thật." Đường Văn Sinh đứng phía sau cũng đọc thư, giờ đang xoa bóp vai cho cô cũng cảm thấy rất bất ngờ: "Bà ta muốn đòi tiền thì có phải tới hơi muộn không?"

"Bởi vì khi trước đến tìm em, ngay có chút tình cảm em cũng không nể mặt bà ta." Phong Ánh Nguyệt cầm lấy một bàn tay của anh: "Người mẹ này của em nhát gan lắm, sau khi cha ra đi thì bà ta nghe lời của anh cả với chị dâu nhất, em thấy lần này cũng là do chủ ý của họ."

Hơn nữa chắc chắn là do chị dâu, anh cả là đàn ông theo chủ nghĩa mạnh mẽ, thích làm chủ bên ngoài, chuyện trong nhà anh ta cũng không quan tâm.

"Anh thấy chắc phải phiền vài lần nữa đấy."

Đường Văn Sinh nói.

Phong Ánh Nguyệt suy nghĩ một lúc, quyết định viết một lá thư gửi cho đội trưởng đội sản xuất của nhà mẹ đẻ: "Chú đội trưởng rất tốt với em, hơn nữa chú ấy là một người chính trực, nếu có gì liên quan đến bài tập của em thì chú ấy đều ra mặt giúp đỡ."

Mà anh cả Phong cực kỳ sĩ diện, có đội trưởng trách cứ bọn họ thì anh cả Phong sẽ không để cho mẹ Đường đến tìm người nhà họ Đường nữa.

Đúng như lời Phong Ánh Nguyệt, lúc đội trưởng nhận được lá thư này thì sắc mặt rất khó coi.

Ông ấy cũng không đến nhà họ Phong ngay lập tức mà chờ sau giờ cơm chiều đem theo bó đuốc đến nhà họ Phong, anh cả Phong đang rửa chân, thấy đội trưởng đến thì vội vàng đi tiếp đón.

"Tôi đến để nói một chuyện, nhà mấy người khó lắm mới có được một người sinh viên, chẳng những là danh dự của nhà họ Phong các người mà là của cả đội sản xuất chúng tôi!"

Giọng nói của đội trưởng không lớn không nhỏ, nhưng những người khác ở nhà trên đều nghe thấy.

"Lúc trước mấy người gả Phong Ánh Nguyệt ra ngoài đòi bao nhiêu tiền sính lễ thì tôi không nói, bây giờ nó lên đại học rồi, mấy người không góp một xu cũng chẳng sao, vì cớ gì có mặt mũi mà đi đòi tiền người ta hả?"

Thấy mặt mũi của anh cả Phong đen lại, giọng điệu của đội trưởng vẫn như cũ.

"Nếu người ta không đưa tiền cho mấy người thì có phải mấy người quậy đến cả trường học của người ta, dùng hai chữ bất hiếu để ép buộc người ta đúng không? Làm người không thể không biết xấu hổ như vậy! Cha cậu ở dưới suối vàng mà biết là sẽ tìm mấy người tính sổ đấy!"

Mặt của anh cả Phong nóng bừng: "Đội trưởng yên tâm, chuyện này sẽ không xảy ra nữa."

"Tốt nhất là không." Đội trưởng an ủi thêm vài câu nữa, sơ sơ là cho dù Phong Ánh Nguyệt có là con gái gả ra ngoài nhưng vẫn là niềm kiêu hãnh của nhà họ Phong bọn họ, đừng cắt đứt tình cảm này.

Lúc đội trưởng rời khỏi nhà họ Phong, chưa qua dòng suối đã nghe tiếng cãi nhau của anh cả Phong và vợ, không bao lâu sau lại vang lên tiếng khóc của chị dâu Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.