“Nè, lần này tôi muốn lớn chút, mấy hôm rồi không ăn cá, cả nhà đều thèm đấy.”
Chị dâu Trương cười nói.
“Lớn thì có tận mấy con.” Ông lão lại cười híp mắt nhìn Phong Ánh Nguyệt: “Đồng chí, cô muốn cá gì?”
Đây là lề đường, sau khi Phong Ánh Nguyệt biết là bán cá bí mật cũng không dám hỏi nhiều làm chậm trễ thời gian, thế là bèn nói: “Cũng muốn một con cá chép lớn.”
“Được.”
Ông lão gật đầu, sau đó đi mất.
Phong Ánh Nguyệt nghi hoặc nhìn ông ấy đi xa: “Đây là...”
“Không sao đâu, chờ chút.”
Chị dâu Trương thấp giọng nói: “Lần đầu em đến nhỉ?”
“Vâng.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
“Vậy sau này chị đi mua gì sẽ dẫn em theo, yên tâm, không ít người ở nhà ngang đều có vài đường buôn, không ai làm tiểu quỷ đâu.”
Tiểu quỷ chính là cáo trạng.
“Vậy cảm ơn chị dâu Trương.”
“Cảm ơn gì chứ.”
Chị dâu Trương che miệng cười.
Phong Ánh Nguyệt lại tò mò hỏi ông lão kia đựng cá thế nào được, chị dâu Trương nói trong gùi có một thùng gỗ tròn, miệng gùi được đậy lại, cũng không biết bên trong đựng cái gì.
“Cá chép lớn bình thường đều là năm xu một con, em chuẩn bị sẵn tiền đi.”
“Vâng.”
May mà tiền mang theo hôm nay có một hào cũng có mấy xu, nếu không thì thật sự không hay rồi.
Rất nhanh ông lão lại quay về, lúc đi ngang qua cạnh hai người, chị dâu Trương nhanh chóng nhét tiền qua, Phong Ánh Nguyệt vội làm theo.
Ông lão cũng chẳng nói gì, một tay mò tìm thử xem tiền đúng chưa, sau đó cười hì hì tiếp tục đi về phía trước.
“Đi, lấy cá thôi.”
Chị dâu Trương kéo Phong Ánh Nguyệt đến chỗ ông lão đi trước đó, chỉ thấy trong bụi cỏ có hai con cá chép mang bị nhét cỏ, mỗi con trông hơn hai cân.
Cũng không có gì để lựa chọn, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu Trương mỗi người một con, vì Phong Ánh Nguyệt mang theo túi vải nên không đựng được, chị dâu Trương bèn bỏ chung vào sọt trúc của mình, bên trên lấy cỏ xanh đã chuẩn bị xong từ lâu đậy lên, rồi cùng về nhà ngang với Phong Ánh Nguyệt. Lúc Phong Ánh Nguyệt lên lầu, phát hiện mỗi một tầng đều có người đang ở bồn nước làm cá.
“Mấy ông chú kia mỗi tháng đến hai lần, đầu tháng một lần, cuối tháng một lần.” Chị dâu Trương thấp giọng giải thích.
“Hiểu rồi ạ.”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Chị dâu Trương một đường theo cô đến tận cửa nhà, sau khi đưa cá cho cô mới về nhà mình.. Truyện Trinh Thám
Trong nhà còn nửa thùng nước, Phong Ánh Nguyệt đổ vào chậu sứ, thả cá vào.
Sau đó đi tìm tỏi trong nhà, hành được trồng trong một cái chậu bé xíu như thế, cũng đủ rồi.
Phong Ánh Nguyệt bưng chậu sứ, thức ăn và d.a.o đến bên bồn nước làm cá.
“Nè, hôm nay nhà các cháu buổi tối cũng ăn cá nữa sao?”
Một bà thím vừa định bưng chậu sứ đi, bên trong là cá đã khứa xong.
“Vâng ạ, của thím Điền đây là hai con cá ạ?”
Phong Ánh Nguyệt phát hiện bên trong có hai cái đầu cá.
Thím Điền nghe nói thì mỉm cười còn chưa kịp nói gì, chị dâu hai Ngô đang g.i.ế.c cá bên cạnh bèn nói: “Em không biết đâu, thím Điền và chú Điền thích ăn cá lắm.”
“Còn không phải sao.” Thím Điền gật đầu thật mạnh: “Một con cá không đủ cho nhà thím ăn, lần nào cũng phải mua hai con.”
Chị dâu Trương cũng đến xử lý cá, đúng lúc cùng hàng với Phong Ánh Nguyệt, Yến Tử và mấy đứa trẻ con vui vẻ vây quanh họ.
“Ăn cá ăn cá buổi tối ăn cá.”
“Con muốn ăn đuôi cá.”
“Con muốn ăn đầu cá.”
Người mua cá không ít nhưng không mua cá cũng không ít, năm lầu cũng có tận mấy nhà không mua.
Trong đó có một nhà họ Lý, bà thím Lý kia nổi tiếng mặt dày, cũng là kẻ bần tiện vang danh của nhà ngang.
Lúc này bà ta đang cười híp mắt bưng chậu sứ đến gần Phong Ánh Nguyệt và chị dâu Trương phía trước.
“Bụng cá gì kia người trẻ tuổi các cháu cũng không thích, vậy cho thím nhé.”
Trong chậu sứ của thím Lý đã có đồ rồi, đều là nội tạng cá, có thể thấy rõ đã xin được vài món từ nhà khác.
“Cho cho cho.” Chị dâu Trương không muốn dây dưa nhiều với bà ta, sảng khoái mà cho, dù sao thứ này cũng chẳng ai ăn.