Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 397



Đánh người 4

Trên đường đi, Phong Ánh Nguyệt liền nói đến bài thi bị tám điểm kia: "Nếu đề khó thì không nói, nhưng đề lần này vẫn có khá nhiều câu dễ, chỉ cần làm cẩn thận là được. Em còn chấm một bài khác, không cần nói về điểm của bài đó thì chữ viết cũng rất xấu, em thấy chữ viết lớp một của Nguyên Đản còn đẹp hơn."

Vốn chỉ là lời nói lúc rảnh rỗi, nhưng khi kỳ thi cuối kỳ sắp đến, hiệu trưởng của trường trung học phổ thông Thanh Xuyên liền bị cách chức.

Sau giờ học, hiệu trưởng Lý đã mở một cuộc họp để nói rõ những gì đã xảy ra ở trường trung học phổ thông Thanh Xuyên.

Chính là việc họ nhận tiền của vài hộ gia đình và cho con của những gia đình đó - những đứa trẻ đã rớt kỳ thi tuyển sinh lên cấp, đi cửa sau.

Hơn nữa, mỗi lần nhận tiền liền nhận của mười mấy người.

Một trong số đó có bài của học sinh bị Phong Ánh Nguyệt chấm tám điểm.

Phong Ánh Nguyệt:...

Thầy Trương và thầy Lâm cũng nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt, dù gì thì tên của học sinh kia vẫn khá dễ nhớ nên lúc đó họ đã nhớ kỹ cái tên đó.

"Lúc ấy tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ thật sự là đi cửa sau để được lên cấp ba."

Phong Ánh Nguyệt giật giật khóe môi nói.

"Đúng vậy, lúc đó tôi cũng không vui, dù có kém thế nào đi chăng nữa cũng không thể có số điểm như vậy được."

Thầy Trương gật đầu.

Thầy Lâm bối rối: "Nhưng không biết nó nghĩ cái gì nữa? Nền tảng kiến thức yếu đến vậy mà tại sao lại phải đăng ký thi nhỉ?"

"Là vì đánh cược thua nên mới phải làm vậy."

Hiệu trưởng Lý lắc đầu: "Nếu không nhờ thằng nhóc đó vì đánh cược thua nên mới đăng ký thi thì không biết chuyện này sẽ còn kéo dài đến khi nào nữa đây."

Mọi người không ngừng cảm thán, sau khi tan họp, Phong Ánh Nguyệt liền trở về nhà.

Cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ không thể nào biết được là cô đang có bầu hơn bảy tháng, Phong Ánh Nguyệt rất sầu về chuyện này, bụng bầu của cô nhỏ hơn một phần ba so với bụng bầu của Tống Chi và chị dâu Triệu.

Nhưng khi đi khám thì lại không có gì bất thường hết.

Bác sĩ nói bọn họ không cần phải căng thẳng như vậy, luôn có một số người bởi vì cơ địa nên không thể hiện rõ ra bên ngoài.

Về đến nhà, đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn, Phong Ánh Nguyệt rửa tay, rửa mặt rồi ngồi xuống. Nguyên Đản phụ trách xới cơm, còn Tần Lưu Hải thì lấy thêm canh cho cô.

Đường Văn Sinh đưa đũa cho cô, mẹ Đường thì lại liên tục gắp đồ ăn cho cô: "Hôm nay mẹ thấy cà tím hầm thịt khá ngon đấy, con nên ăn nhiều một chút."

Phong Ánh Nguyệt tựa như trúng số độc đắc, ngồi đón nhận mọi sự chăm sóc của người nhà, vừa ăn cơm vừa kể về chuyện của trường trung học phổ thông Thanh Xuyên.

Mẹ Đường nghe vậy liền mắng chửi: "Chỉ bị cách chức thôi sao? Phải cho đi ăn cơm tù thì mới đáng!"

"Nghe nói sau này sẽ bị xử tội." Phong Ánh Nguyệt uống một ngụm canh bí đỏ, khuôn mặt giãn ra.

"Phải vậy! Loại người này mà làm hiệu trưởng thì chỉ khổ người khác thôi."

Mẹ Đường tức quá liền ăn thêm nửa bát cơm.

Cuộc sống từng ngày trôi qua, rất nhanh liền đến kỳ thi đại học và theo sau đó là kỳ thi cuối kỳ của các lớp.

Sau khi Phong Ánh Nguyệt chấm thi xong, hiệu trưởng Lý liền mỉm cười cầm cốc sứ tới.

"Cô Phong, chúng ta nói chuyện một chút có được không?"

"Vâng, mời hiệu trưởng ngồi."

Phong Ánh Nguyệt biết đối phương là đến để nói về chuyện nghỉ thai sản.

"Tôi nghĩ cô Phong tầm cuối tháng tám sẽ sinh, nên tháng chín sẽ được bắt đầu nghỉ phép và cuối tháng mười một sẽ trở lại làm việc, cô thấy như vậy có được không?"

"Cảm ơn hiệu trưởng." Phong Ánh Nguyệt mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng, may mắn thay ngày dự sinh ở trong kỳ nghỉ hè nên cô có thể được nghỉ ngơi tới gần nửa năm.

Đến ngày phải đưa ra thông báo, Phong Ánh Nguyệt đầu tiên là phát bảng điểm cho mọi người, sau đó cô nói rằng học kỳ tiếp theo mình phải nghỉ thai sản đến cuối tháng mười một.

Mặc dù mọi người trong lớp đều không nỡ phải tạm chia tay với cô nhưng họ cũng hiểu rằng giáo viên cần phải chăm sóc em bé.

"Tụi em có thể tới thăm em bé được không ạ?"

Một cô bé giơ tay lên nói.

"Được chứ." Phong Ánh Nguyệt cười nói.

Sau khi được nghỉ phép, Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường đưa Nguyên Đản lẫn Tần Lưu Hải về quê.

Cha Tần phụ trách lái xe chở họ về.

Thật nổi bật.

"Cha nuôi của Nguyên Đản giàu quá, chúng ta còn chưa sắm nổi một chiếc xe máy thì người ta đã có ô tô luôn rồi."

"Đúng vậy, thấy mà nản luôn."

"Nhưng mà tôi thấy như vậy cũng đúng thôi, lúc con của tôi chơi với Nguyên Đản và con của cha nuôi thằng bé liền phát hiện ra thằng bé kia bị nói lắp!"

"Ái chà, nhà giàu như vậy mà sao lại có một đứa con trai bị nói lắp được nhỉ?"

"Đừng nói là do kiếm tiền phi pháp nên quả báo ập lên đầu con trai của mình chứ?"

Mỗi người một ý, lời ra tiếng vào nhưng Tần Lưu Hải không thèm để ý đến họ, cậu đi theo Nguyên Đản, A Tráng và cả bọn Xuyên Tử đuổi bắt nhau ở trong thôn tựa như cá gặp nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.